Love

Love
Vì ta đã trót yêu họ, vì yêu nên không có quyền hồi tiếc, vì yêu nên không có quyền lãng quên....

Thứ Bảy, 23 tháng 3, 2013

[Short Fic] Cappuchino Snow | 2U | P1



Anh từng sợ bản thân mình sẽ để lạc mất tình yêu, anh cố níu giữ, và rồi anh nhận ra rằng, càng níu giữ thì hạnh phúc đó lại trở nên mong manh. Quyết định buông xuôi và từ bỏ tất cả, anh muốn bình yên nơi trái tim mình, có thể đó là tội lỗi, nhưng giây phút chia xa, anh lại cảm thấy lòng mình thanh thản. Sẽ không can đảm níu kéo em, anh sẽ buông tay em ra, và để em được bay đến những phương trời mà em mơ ước. Đó là tất cả những gì anh có thể làm được cho em...


Cậu nhìn anh, và rồi chỉ khẽ mỉm cười, lặng lẽ đưa ánh mắt của mình hướng ra cửa sổ, bên ngoài tuyết rơi dày đặt, trắng xóa một màu. Tâm trí cậu cũng trắng toát như thế, không gợn một chút nghĩ suy, cậu sẽ buông tay anh từ đây. Chỉ nghĩ đến đấy, tim cậu liền thắt lại, cảm giác xót xa dâng lên trong khoảnh khắc đó. Cậu dĩ nhiên, sẽ không dám nhìn vào đôi mắt ấy, đôi mắt đã một thời luôn hướng về cậu, chỉ một mình cậu. Nhưng cậu nghĩ, không thể níu giữ thêm những kỷ niệm đó một lần nữa...


3 năm trước



Ngày anh gặp cậu, cũng là một ngày mùa đông lạnh lẽo như thế, một ngày thực đặc biệt trong cuộc đời của cậu, ngày tuyết đầu mùa...

Cậu nghĩ cậu sẽ đạt được ước mơ mà mình hằn ấp ủ, ước mơ đã thắp sáng trong trái tim cậu từ lúc bé thơ, chắc chắc chỉ với tất cả nổ lực của bản thân, cậu sẽ thành công, nhưng rồi tất cả chỉ đắm chìm trong thất bại, bi ai...

Cậu muốn được sống trong cái thế giới cổ tích bao lấy cậu bằng một sắc màu huyền ảo, như một ước nguyện khắc sâu trong trái tim.

Nhưng rồi, số phận lại khép sâu cậu trong cái vòng luẩn quẩn đó, như một sự an bài đáng sợ, cậu cảm thấy không cách nào có thể thoát ly khỏi những màn đêm đã bao phủ quanh mình, giống như buột chặt và rồi nuốt chửng cậu mãi mãi không bao giờ buông tha.

Khi cha cậu không cho phép cậu trở thành một nghệ sĩ dương cầm, ông nói rằng không muốn cuộc sống của cậu chỉ lông bông với những tháng ngày vô chừng vô định như thế. Ông muốn cậu có cuộc sống ổn định, có một việc làm nuôi sống bản thân, và có thể tự lo cho tương lai của mình mai sau. Và khi biết cậu có ý định sẽ trở thành một nghệ sĩ dương cầm, ông đã cự tuyệt quyết liệt...

Cậu muốn cầu cứu mẹ, nhưng rồi mẹ chỉ nhẹ nhàng nói: "Ba làm hết tất cả là vì mong con được hạnh phúc, hãy nghe lời ba con nhé."

Và rồi cậu cảm thấy bất lực không thể thuyết phục được cha mẹ mình, thế rồi cậu nghĩ, cách duy nhất để có thể sống với ước mơ của mình, đó là rời khỏi nhà. Cậu đã sắp sẵn cho mình một kế hoạch chạy trốn, và nhất định sẽ làm bằng mọi cách để thực hiện. Nhưng lực bất tòng tâm, khi ngày nào cũng có bao nhiêu người giám sát cậu 24/24, không được phép rời đi fuf chỉ nửa bước. Và chắc chắn là đi đến bất cứ nơi nào cũng phải chịu sự canh giữ đó, cậu cảm thấy cả tự do của bản thân cũng bị tước đoạt, ấm ức cảm thấy số phận thật bất công với mình. Cậu nhất định sẽ không chịu thua.

Số phận đã đưa đẩy cậu gặp được anh, vào cái ngày tuyết rơi đầu mùa năm ấy, trên đường chạy trốn, thật là định mệnh. Vội vã chạy và rồi đã vấp mạnh vào vai một ai đó, bước ngang qua cậu, một cú đau điếng.

Cậu những tưởng mình đã té nhào, nhưng rồi lại cảm nhận cơ thể mình lân lân, lưng chừng giữa khoảng không và mặt đất. Có điều gì đó thật ấm bao lấy cậu, một vòng tay của ai đó, đã giữ lấy cậu không cho cậu té xuống. Hoàn hồn và ngẩng lên nhìn, chính là cả một vùng trời rực sáng. Gương mặt anh tuấn đó lập tức khắc ghi trong trái tim cậu, mạnh mẽ đến mức cậu có thể nghe thấy tim mình đang đập liên hồi. Cậu cảm thấy nhói lên đến mức tức thở, toàn thân cứng đờ không động đậy gì được, cho đến khi anh đỡ cậu đứng thẳng lên.

Ngày ấy cậu đã bất giác nghĩ rằng, "Đó chính là rung động ư?"

Có tiếng người la í ới đằng sau, khiến cậu choàng tỉnh, và nháo nhào hoảng hốt bỏ chạy, trước sự kinh ngạc của anh. Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ đứng sững nhìn cậu chen qua dòng người đào tẩu.

Không hiểu do hiếu kỳ, hay là do số mệnh đã sắp đặt, mà anh đã bất giác đuổi theo cậu, và rồi, bàn tay đột nhiên nắm chặt lấy tay cậu kéo đi. Hoảng hốt trước hành động bất ngờ đó, nhưng cậu không kịp phản ứng gì đã bị anh lôi đi một cách đột ngột. Kéo vào một ngõ hẻm, và đẩy cậu ra phía sau anh, hồi hộp ngó ra nghe ngóng, cậu chỉ còn thấy mọi thứ trước mắt mình qua bờ vai ấy. Khi nhìn đám người đuổi theo cậu đã đi xa, anh mới thở phào, quay lại nhìn cậu. Đôi mắt tròn xoe của cậu, khiến anh bất giác mỉm cười. vẫn nắm chặt lấy tay cậu, bấy giờ mới cảm thấy được bình yên, cậu lại nhướng người nhìn về phía trước, thực không còn ai đuổi theo, liền dựa lưng vào tường, thở dốc...

Cậu nhìn anh, và anh nhìn cậu, hai người không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết tại sao bản thân lại hành động như thế, và chợt giựt mình, khi tay anh nắm chặt lấy tay cậu, vội vã buông ra.

Cậu vẫn thở hổn hển, gương mặt lại tái xanh đi như người mới bệnh lâu ngày tỉnh dậy. Chỉ kịp nói một câu:

"Cảm ơn."

Anh lại mỉm cười:

_ Không có gì đâu, đừng khách sáo.

Bấy giờ cậu mới được nghe giọng nói của anh, một giọng nói trầm ấm và ấn tượng đến mức cậu như bị hút hồn vào mãnh lực âm thanh đó. Giọng nói cũng tuyệt vời như chính gương mặt của anh.

Liền cầm lấy áo khoác, anh bước đi, cậu liền nắm lấy cánh tay anh:

_ Khoan đã, đợi một lát.

Anh chăm chú nhìn cậu, và rồi cậu ấp úng:

_ Đi ăn gì nhé, tôi sẽ mới.

Hiểu được cậu muốn đền ơn, anh lại cười và nói:

_ Cậu muốn ăn gì?

_  Một tách cappuchino nhé? - Cậu mỉm cười.

Lần này, anh lại say đắm nhìn ngắm nụ cười của cậu, ánh nắng đẹp nhất mà anh được nhìn thấy.

_ Chúng ta làm quen, tôi là Park Yoochun. - Câu đưa tay ra ngỏ ý muốn  bắt tay.

Anh cũng đưa tay ra bắt lấy tay cậu: "Còn tôi là Jung Yunho, rất vui được làm quen, Yoochun-ssi."

Thế là cả hai đã đi cùng nhau, họ cũng đã quên mất đi rằng, đó là lần đầu tiên họ gặp nhau, chẳng biết đối phương là ai, nhưng rồi lại giúp đỡ như thế, và giờ thì lại cùng nhấm nháp cappuchino với nhau, thật sự không gì có thể lý giải được tình huống này.

Và thế là, họ đã quen nhau, một tình bạn ấm áp đọng lại trong tâm trí họ, và tất cả dần thăng hoa thành tình yêu từ bao giờ không biết, chỉ là cuối cùng họ đã nhận ra rằng, bản thân tình cảm ấy chính là cảm giác yêu thương và muốn được bên nhau đi đến hết cuộc đời này.

Chưa bao giờ cậu cảm thấy hạnh phúc đến như thế, chỉ khi được ở bên anh. Cậu mạnh mẽ nối tiếp ước mơ của mình, và mong muốn rằng anh sẽ luôn ủng hộ cậu, và cậu tin rằng anh sẽ luôn bên cậu dù có điều gì khó khăn đi chăng nữa. Cậu luôn tin anh sẽ nắm lấy tay cậu và không bao giờ buông ra.

Vậy mà đã 3 năm trôi qua... Nhanh như cái lạnh se sắt đột ngột của mùa đông, nhanh như một bông tuyết thấm ướt chiếc khăn len choàng cổ. Cậu nghĩ quãng thời gian ở bên anh, là mảng trời hạnh phúc nhất của cuộc đời cậu.

_ Em thực sự muốn chia tay?

_ Đúng vậy.

_ Vì lý do gì?

_ Vì em không muốn nối tiếp mối quan hệ này nữa.

_ Vì gia đình của cả hai chúng ta sao?

_ Không, không phải.

_ Thế thì vì cái gì?

_ Vì em... thực sự rất mệt mỏi. Em muốn dừng lại.

_ Yoochunnie..
.
_ Em muốn được sống trọn vẹn với ước mơ của mình, hãy giúp em nhé.

Cậu nhìn anh tha thiết, chút khói mờ vươn mắt cậu, chiếc tách Cuppuchino vẫn lưu luyến vươn vấn trên đôi mắt của cả hai, ướt đẫm màn sương.
 Cả hai đã chính thức chia tay nhau, ngày hôm ấy cũng là một ngày tuyết rơi trắng xóa.

Cậu lãnh lẽo bước đi

Tuyết rơi vươn đầy áo

Cậu muốn mặc kệ tất cả, bước đi qua dòng người, một cảm giác sợ hãi chập chờn trong tâm hồn cậu. Từ bây giờ sẽ không còn ai nắm lấy tay cậu, sẽ không còn ai sưởi ấm cho cậu vượt qua cái giá rét của mùa đông... Tất cả đã trở thành dĩ vãng.

Nước mắt của cậu không rơi, nước mắt của anh cũng vậy

Tất cả dễ dàng chấp nhận kết quả này như một lựa chọn tất yếu, bình thản đón nhận, và bình thản ra đi.
Trở về nhà, anh chỉ còn cảm thấy bản thân mình nặng chịch, và liền không đỡ nổi, ngã lên giường. Bây giờ anh mới cảm thấy được cảm giác cô đơn trống trải, từ nãy anh chỉ nghĩ giống như tạm biệt cậu vào mỗi ngày, vào sáng mai lại được gặp cậu, chỉ cần nghĩ như vậy anh đã cảm thấy hạnh phúc, nhưng bây giờ thì đã không còn nữa những phút giây ấy.

Đau quá, đau đến mức tê dại cả cơ thể này, không một chút sức lực để đứng lên nữa...
Nhưng anh vẫn nghĩ bản thân cần cố gắng, xem như đó chính là món quà cuối cùng anh tặng cậu.
Trên đường về, cậu vẫn miên man nhìn ra cửa xe, tuyết vẫn rơi như thế, khiến trái tim cậu xót xa quá, nhớ đến anh, nhớ đến những kỷ niệm của cả hai, cậu chỉ cảm thấy đau thương dâng lên trong trái tim mình.
Mân mê sợi dây chuyền, kỷ vật mà anh đã dành tặng cho cậu, sợi dây chuyền gắn kết mối nhân duyên của hai người, cậu muốn được khắc ghi mọi ký ức về anh, gửi trọn nhung nhớ qua sợi dây chuyền đó, như một ước nguyện, nhất định anh sẽ được hạnh phúc.

Mấy ngày liền anh không ăn uống được gì, người cứ gầy rọp hẳn lại. Mẹ anh phải từ Mỹ trở về chăm sóc anh, nhìn con trai tiều tụy như thế, bà không khỏi xót xa. Chắc chắn đã quyết tâm lắm rồi, suy nghĩ và đắn đo lắm rồi, nhưng mấy ai phải từ bỏ người mình yêu mà mỉm cười hạnh phúc. Anh cũng như thế, bởi anh cũng chỉ là một con người bình thường. Có lẽ cơn sốt đó sẽ giúp ích cho anh, sẽ giúp anh phần nào mơ hồ mà quên đi hồi ức về cậu, cũng có thể trong một phút tận cùng nỗi đau, anh sẽ xem như cậu không tồn tại và rồi nhanh chóng khép lại mối tình vô vọng đó ở phía sau.

Mê man suốt ba ngày đêm, không làm anh thanh tỉnh, tỉnh dậy nhìn thấy gương mặt tràn đầy lo lắng của mẹ, cũng khiến tâm anh rối bời. Anh thực lòng cảm thấy có lỗi với mẹ, gắng gượng ngồi dậy, gương mặt xanh xao của anh thoáng lên một nụ cười: "Mẹ, con xin lỗi." Đó là tất cả những gì anh có thể nói được với mẹ.
Mẹ cũng chỉ im lặng nhìn anh, và rồi bà vuốt tóc con trai, nhẹ nhàng: "Mẹ hiểu."
Cả hai mẹ con đều im lặng, chìm đắm trong những suy nghĩ của bản thân mình, anh miên man nghĩ về cậu, và mẹ thì lại miên man nghĩ về anh, cứ thế suy nghĩ đuổi theo suy nghĩ, nhưng tựu chung đều viết lên từ những cảm xúc đau thương và mất mát. Anh mất cậu, và mẹ thì có được anh, nhưng cũng hơn gì mất, bởi vì ngồi trước bà vẫn chỉ là một Yunho vô hồn.


Một tuần sau, anh bình tâm trở lại, liền đến công ty, công việc sẽ giúp anh vơi đi nỗi nhớ nhung cậu. Khẽ mở điện thoại, anh liền phát hiện ra rằng số điện thoại của cậu đã không còn hiện hữu trong máy của anh, thì ra Yoochun đã quyết tâm từ rất lâu rồi, cả đến số điện thoại của mình cũng nhanh chóng xóa đi. "Yoochun, thực không ngờ em đã chuẩn bị kỹ lưỡng đến thế."


Anh chỉ biết cười chua chát, cái gì là tình yêu, cái gì là lời thề nguyền, cái gì là ước vọng bên nhau trọn đời, tất cả chỉ là dối trá, được vẽ lên màu sắc mộng mỵ, khiến con người dễ dàng chìm đắm trong sự lừa dối bản thân mình. Giờ trở về với thực tại, cũng không tránh khỏi những sự hụt hẫng, chua xót, "Cái này thực là tình yêu sao?"






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

♥ Hand ♥

♥ Hand ♥