Love

Love
Vì ta đã trót yêu họ, vì yêu nên không có quyền hồi tiếc, vì yêu nên không có quyền lãng quên....

Thứ Hai, 23 tháng 4, 2012

PHÍA CUỐI CON ĐƯỜNG

 Một lần tình cờ đọc được một Fanfic của một ss làm mình cảm động quá, vì thế mình đã nương theo suy nghĩ của ss ấy viết lên mấy dòng này, nhớ, thương, và hận...

Một ngày kia, bước qua quãng đường thanh vắng, tôi nhận ra chiếc bóng của mình dài rộng quá. Chiếc bóng theo tôi khắp mọi nẻo đường, giúp tôi không có cảm giác mình cô đơn, luôn có một ai đó bước đi song hành cùng tôi.
Một ngày, trên quãng đường vắng lặng, tôi nhận ra ngôi nhà của mình khuất tận sau hàng cây cổ thụ, bóng mát rũ xuống khiến tôi không cảm thấy cái oi bức của mùa hè, mà lại là một cảm giác thanh thản, thật sự rất sảng khoái.
Một ngày, trên con phố không tên, tôi đi và bước chân xải rộng trên các nẻo đường, và nhận ra rằng, cảm giác im ắng không đáng sợ, giờ đây, cảm giác thanh vắng đó cho tôi một không gian bình yên, không ồn ào của phố thị, không vồn vã của những khu thương mại cao cấp, con đường không tên ấy, im lặng bước đi cùng tôi.
Một ngày, rồi lại một ngày nữa trôi qua, lại thêm một ngày nữa trôi qua như thế, tôi cảm thấy thật bình yên, cảm thấy như con đường tôi đi thật dẽ chịu biết bao
Gió thanh mát, hàng cây rọp bóng, những chiếc lá vàng đưa đẩy nhau bay trên không trung, vờn theo cơn gió, nuối tiếc điều gì đó mà cứ bay mãi, bay mãi.
Tôi thật sự rất hạnh phúc.
Cái cảm giác đó, tôi chưa từng cảm nhận trong suốt quãng thời gian chạy đua với công việc, những ánh hào quang, và cả sự nổi tiếng.
Giờ đây tôi cảm thấy, mọi thứ thật bình yên, như chính tâm hồn của tôi vậy.
Hơi khói nồng từ tách cà phê mang theo hương thơm dịu mát, tôi thích cảm giác buổi sớm mai thức dậy, nhâm nháp một tách cà phê, và có thể im lặng ngồi ở một góc nào đó của căn phòng, và nhìn ra vạn vật chung quanh.
Tôi không thích mọi người nhìn thấy tôi, tôi chính thích mình có thể nhìn thấy họ, quan sát họ và lắng nghe giọng nói của họ vang lên, như một khúc tình ca du dương, cảm giác đó thật dễ chịu làm sao.
Tôi nắm ly cà phê ấm nóng, và tận hưởng hết hơi ấm đó làn truyền qua cơ thể, đôi bàn tay không còn cảm thấy lạnh lẽo nữa, thật ấm áp biết bao.
Tôi, bình yên hơn bao giờ hết.
Một ngày, Micky cảm thấy tất cả chung quanh mình thật yên ắng, cậu cảm thấy thế giới của mình thật dễ chịu, có thể đi bộ dài khắp dọc các con phố, có thể ngồi tĩnh lặng nhâm nháp một tách cà phê ấm nồng, cảm giác đó Micky luôn hằng ao ước.
Ánh mắt của Micky hướng nhìn ra chung quanh, chiếc cửa sổ là quyển sách lớn nhất của cuộc đời cậu, ở nơi đó, cậu có thể nhìn thấy được bao cảnh đời diễn ra bên ngoài đấy, không cần đọc thêm bất cứ một quyển sách nào, chỉ ngồi ngắm nhìn chiếc cửa sổ đó, cậu có thể học được bao nhiêu điều từ thế gian.
Micky im lặng, khẽ mỉm cười, nhấm nháp tách cà phê.
"Yên bình quá. Cảm giác này, mình chưa có bao giờ."
Tiếng chuông điện thoại reo lên. Lần này Micky lại cầm máy lên. Quen rồi, chỉ cần nghe tiếng chuông cậu sẽ biết ngay là ai gọi.
_ Alo.
_ Chunie, buổi sáng tốt lành.
_ Ừ, buổi sáng tốt lành.
_ Đang làm gì đấy?
_ Đi bộ, uống cà phê.
_ Thích nhỉ? Cảm thấy vui chứ?
_ Uhm.
_ Cậu có nhận được điện thoại của Jaejoong Hyung không?
_ Không.
_ Hyung ấy không gọi cho tớ, đã mấy ngày rồi.
_ Gọi để làm gì?
_ Ừ thì... tớ chỉ là thấy lo... nên gọi hỏi, xem hyung ấy có gọi cho cậu không?
_ Không.
_ Thế hả?
_ Tớ cúp máy nhé.
_ À, ừ, mà khoan, Chunie, đợi đã...
_ Tớ cúp đây.
Không đợi Junsu nói thêm, Micky buông máy xuống, từ bao giờ, cậu không có thói quen nấu chín điện thoại nữa, dường như cậu cảm thấy được Junsu sẽ hỏi điều gì đó, đó là cách cậu ngắt lời Junsu nhanh nhất.
Micky khẽ mở lại chiếc máy của mình, không có một cuộc gọi nào từ Jaejoong, đúng vậy, hoàn toàn không có, trước đây, chỉ cần xa nhau một ngày thôi, Jaejoong sẽ gọi điện ngay, hoặc nhắn tin thăm hỏi mọi người, trò chuyện và nhắn nhủ điều gì đó:
"Micky không được mặc áo phong phanh, trời lạnh rồi."
"Junsu à, khi ngủ nhớ rắt đèn nhé."
"Changmin, không được ăn đêm."
"Yunho, nhớ cậu lắm, ăn cái gì cũng không được nhai vội vàng đâu đấy."
Nhưng
Giờ đây
Không có một cuộc gọi nào, một tin nhắn nào, thuộc về Jaejoong, tồn tại trong máy của Micky
Và Micky cũng hiểu rằng, Junsu cũng cùng chung số phận.
"Jaejoong, hyung lại tự kỷ phương trời nào?"
Micky muốn chủ động gọi điện, nhưng không hiểu vì sao, cậu không thể bấm vào số của Jaejoong và gọi được, thế là cậu đã buông điện thoại xuống.
1 tháng đã trôi qua, trôi qua bình yên như thế.
Đúng ngày hẹn, Junsu đã đến studio trước tiên, không hiểu từ bao giờ, Junsu thay đổi lịch làm việc của mình, đến sớm hơn mọi người. Cậu im lặng ngắm nhìn chung quanh, có vẻ cậu muốn tìm Jaejoong và Mikcy.
Mọi người đều vui vẻ đón chào Junsu, cậu bắt đầu make up trước trong khi chờ hai người kia.
Junsu lặng lẽ ngắm nhìn mình trong gương, đây là cậu sao, Junsu của nhiều năm về trước, đang ngồi ở đây sao? Cậu suýt không nhận ra mình, thay đổi đến bât ngờ, cái cảm giác không thể diễn tả nên lời, Junsu khẽ nheo lông mày, "Junsu trong gương đó, chính là mình sao?"
Tiếng cười nắc nẻ của Changmin vang lên ở đằng sau: "Hyung làm gì với cái gương thế hở, học tập được Jaejoong hyung rồi chứ gì?"
Junsu giật bắn người quay lại, khoảng không trống vắng trước mặt, khiến Junsu hốt hoảng nhận ra rằng, tiếng cười ấy, chỉ là ảo giác mà thôi, tiếng cười của Changmin, vang lên giòn giã, như ngày xưa, thường hay trêu ghẹo Junsu, tiếng cười ấy in dấu mãi trong tâm trí của Junsu, thế mà giờ đây, sự thật phũ phàng trước mắt cậu, một khoảng không vắng lặng.
Changmin không đến rồi, căn phòng rộng quá, không có cái dáng to lớn ấy, khệnh khạng bước đi qua lại trước mặc mọi người, căn phòng, rộng thênh thang.
"Em làm gì vậy?"
Tiếng của Jaejoong hyung vang lên, Junsu quay lại. thoáng trong mắt cậu, cảm nhận có chút gì ươn ướt: "À, em đang chuẩn bị makeup, hyung cũng mau chuẩn bị đi, Chunie làm gì mà chưa đến không biết?"
_  Chắc là nó lại ngủ nướng đó mà.
_ Cái thằng, thật là...
Chuyên viên trang điểm đến và chuẩn bị hóa trang cho Jaejoong, thì tiếng của Micky từ xa vọng vào.
_ Chưa thấy người đã thấy tiếng rồi đấy.
Micky bước vào, như mọi khi, lại chụp lấy vai của Junsu, vì bất ngờ nên Junsu ngã người về phía trước, cậu quay lại phát cáu lên nhìn Micky. Trong khi Micky lại nở nụ cười tươi như hoa để bù trừ. Jaejoong chỉ ghế cho Micky ngồi xuống cạnh mình.
Micky cũng ngồi xuống.
Buổi chụp ảnh kết thúc nhanh chóng, moi người làm việc thật tích cực.
Jaejoong không nói gì nhiều, Junsu hôm nay trầm tính hơn hẳn, dường như chỉ có mỗi Micky là pha trò nhiều nhất, cố gắng đem lại nụ cười cho mọi người.
Cậu lặc qua lắc lại, đến khi Jaejoong phải nhoẻn miệng lên cười mới thôi, lại quay sang phá phách cho Junsu hét ầm lên.
Một Micky quậy phá, vẫn là một Micky quậy phá.
Jaejoong tầm tư, cầm chiếc điện thoại trên tay, dường như cậu muốn gọi cho ai đó, không, bấc giác cũng muốn bấm một số điện thoại nào đó để có trò chuyện, với ba mẹ cũng được, với các chị cũng được, và..., nhưng rồi cậu lại xoay xoay chiếc điện thoại và rồi lại ngồi im lặng như thế.
Junsu tiến lại gần ngồi xuống bên cạnh Jaejoong, mỉm cười nhẹ nhàng:
_ Hyung muốn gọi điện phải không?
_ Gọi điện gì chứ?
_ Chỉ là, gọi thôi, chắc không sao đâu.
_ Này, đừng nói nhảm nữa.
_ Em cũng muốn biết, 2 người bây giờ thế nào, hyung cũng muốn biết mà.
Jaejoong nhìn Junsu, nhưng bầu không khí đã bị phá vỡ bởi tiếng cười của Micky.
_ Lúc nào cũng như Chunie, chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn nhiều nhỉ? - Jaejoong mỉm cười.
_ Như thế liệu có bình thường không? - Junsu thở dài, và rồi Micky quay lại, vẫy tay bảo Junsu đến chỗ mình.
Jaejoong nhìn theo, Micky nói gì đó với Junsu rồi cười nức nẻ, nụ cười tươi hơn bao giờ hết. Jaejoong im lặng, ngắm nhìn 2 đứa em của mình, cậu đã im lặng như thế, một thời gian rất dài. Không hiểu sao cậu không thể diễn tả được cảm xúc của mình lúc này, không đối diện được với Junsu và Micky, không đối diện được với Yunho và Changmin, thậm chí cả bản thân mình, cậu cũng không dám nhìn thẳng vào.
Tiếng cười của Micky vang mãi, vang mãi.
Junsu cũng hùa theo những trò vui của Micky, nhưng dường nụ cười của cậu héo hắt đi rất nhiều, cậu không phải là Junsu nhí nhố ngày nào, cứ như đã biến thành một Junsu khác, cũng quơ tay quơ chân vui đùa với Micky, nhưng cứ như là một con người khác. Junsu cũng kinh ngạc chính bản thân mình, cậu không hiểu vì sao, bản thân cậu lại thay đổi nhiều đến thế. Nụ cười  gượng gạo, ẩn hiện trên gương mặt của Junsu, khiến Jaejoong ko cầm được nước mắt, cậu đứng dậy và bỏ ra ngoài.
Junsu và Micky dừng lại và nhìn theo Jaejoong, Micky im lặng và ngồi xuống, còn Junsu đứng mãi như thế, cậu muốn đi theo Jaejoong, nhưng như trong hoàn cảnh này, không nên làm như thế.
Lần đầu tiên trở về trên chuyến xe như thế, mà chẳng ai nói với ai câu nào, mỗi người tự đóng lấy cho mình 4 tấm ván bao bọ xung quanh. Micky quyết định phá vỡ bầu không khí đó, cậu quay sang bắt chuyện, và ép Jaejoong và Junsu tham gia cùng mình, Micky muốn phá đi cái bầu không khí nặng nề ấy, nhưng sức lực cũng có hạn mà thôi.
Mỗi người đều trở về căn hộ của mình. Jaejoong nằm dài trên chiếc ghế sofa trong phòng khách, chưa bao giờ mệ mỏi như hôm nay. Jaejoong nhìn lên đồng hồ, đã 8 giờ tối rồi, vào giờ này cách đây 1 năm, cậu vẫn đang bận bịu chuẩn bị bữa tối cho cả gia đình. Ánh mắt của Jaejoong chùng xuống.

Một cánh cửa khác đã mở ra, trong căn phòng tối, chỉ sáng lập lờ bởi cây đèn ngủ, một hình bóng ngồi dựa đầu vào thành giường, 8 giờ tối rồi:
_ Có cơm rồi đây.
_ Mau nhanh lên đi, ra dọn chén đi nào.
Lập tức phóng từ trong phòng ra, Changmin hét lớn: "Giờ ăn đến rồi, giờ ăn đến rồi."
Cậu nhanh tay soạn chét đũa để trến bàn theo thứ tự, rồi Micky sắp xếp các món ăn, Junsu lau chén, Yunho túi bụi nhặt rau bỏ vài đĩa, Jaejoong sẽ đặt nồi canh vào ngay giữa bàn, khói bốc lên nghi ngút, mấy đứa em đứng xúm xít suýt soa: "Ôi thơm quá, ngon quá."
Chỉ cần hiệu lệnh của Yunho, tất cả 5 đứa sẽ bâu vào không cần chờ đợi, một bữa cơm ấm cúng náo nhiệt, tiếng tranh giành khua chén khua muỗng, tiếng la í ới của đứa nào đó bị giành mất miếng sườn, tiếng cười nắc nẻ, của ai đõ chiếm được chiến lợi phẩm... Vang lên trong đêm tối ấy.
Changmin lặng lẽ nhìn chung quanh bốn bức tường vắng lặng, ko có tiếng la í ới báo hiệu giờ ăn, ko có tiếng khua chén khua muỗng, căn nhà bỗng im ắng đến đáng sợ, bóng tối đã bao trùm lấy Changmin.
Trong hoàn cảnh này sẽ phải làm gì, Changmin không biết, cậu chỉ im lặng, nhìn chung quanh, lạnh quá, lạnh đến nỗi không có bất cứ lò sưởi nào có thể sưởi ấm được trái tim của cậu.
Yunho bước qua phòng Changmin, cậu định gõ cửa bước vào, rủ đứa em đi ăn cái gì đó, nhưng ngập ngừng trước cửa phòng, rồi im lặng quay lưng bước đi, không hiểu sao, cậu không thể đối diện với Changmin lúc này. Nói cách khác là cậu không dám đối diện, nếu đối diện với Changmin bây giờ, cậu sợ rằng, mình sẽ khóc, cuối cùng Yunho đã quyết định, trở về phòng, đóng cửa lại.

Nhiều tuần trôi qua như thế, mọi người vẫn sống trong cái tâm trạng bao bọc bởi những bức tường, không khí nặng nề hơn bao giờ hết.
Tiếng chuông điện thoại reo lên:
_ Alo
_ Junsu, là tớ đây.
_ Chunie, có việc gì thế?
_ Tớ... tớ đã ký hợp đồng mới rồi.
_ Hợp đồn gì?
_ Tớ sẽ đóng phim Junsu ạ, tớ muốn trở thành một diễn viên.
Đầu dây bên kia im lặng, Micky lại nói tiếp:
_ Tớ xin lỗi vì đã không báo trước với cậu và mọi người.
_ Ừ, cậu quyết định đúng lắm.
Micky mỉm cười, và cúp máy. Junsu buông máy xuống và bần thần, rồi, cậu quyết định gọi cho Jaejoong, nhưng Jaejoong không bắt máy.
Junsu im lặng nhìn chiếc đoại của mình: "Vậy là, cuối cùng, cậu ấy có thể tìm thấy rồi chăng?"
Junsu khẽ lắc đầu, và nhìn miên man ra cửa sổ, cậu muốn nhắn gửi điều gì đó, nhưng không thành.

Yunho quyết định rủ Changmin đi ăn tối, và cả 2 đã vào quán ăn quen thuộc của mọi người. Changmin chọn món ăn. Yunho sắp xếp chén cho cả cậu và Changmin, theo thói quen, hay theo quán tính, cậu cứ sắp đều ra 5 cái chén theo vị trí của từng người. Changmin gọi xong món ăn nhìn xuống, giật mình khi nhìn bàn ăn vẫn là đội hình ngũ sắc. cậu khẽ nhìn Yunho, ko hiểu có nên ngăn Yunho hay không, nhưng dường như Yunho đã chợt nhận ra điều gì đó, khi cậu đưa đôi đua qua vị trí nơi Micky thường ngồi, bất giác nhận ra rằng, 3 người không còn ở đây nữa. Yunho chùng tay xuống, cậu lặng lẽ nhìn 5 cái chén, ngượng ngùng không biết sẽ nói gì với Changmin, cậu đành im lặng, mỉm cười, nghẹn ngào nhưng vẫn cố gắng cười mạnh mẽ. Dường như thiên tính chịu đựng đã hòa vào xương mau của cậu rồi, nên cậu không dễ bộc lộ được, sự yếu đuối của chính bản thân mình.
Và cứ thế, cả 2 im lặng ăn hết bữa ăn, không nói với nhau một lời nào, cứ thế, thời gian lại tiếp tục trôi.


Micky đã chọn cho mình tác phẩm ưng ý, và cậu quyết định trở thành một diễn viên, Junsu ủng hộ Micky, và Jaejoong cũng vậy.
Micky giờ đây lại tiếp tục làm việc quên ngày tháng, cậu cảm thấy công việc luôn làm cho cậu cảm thấy hăng say. Micky gọi và báo cho mọi người biết bộ phim mình sẽ tham gia. Cậu vui vẻ như nhận được những món quà của cuộc sống mới.
Jaejoong ko nỡ cắt ngang niềm vui của Micky, cậu cuối cùng cũng chỉ biết mỉm cười ủng hộ, trong tâm trạng này, từ chối một điều gì đó, có khi cũng là một cái tội. Jaejoong nhận được rất nhiều tin nhắn, có vẻ Micky vui quá nên chỉ nhắn lại một cái tin duy nhất. Jaejoong im lặng, và rồi cậu quyết định nhắn lại: "Chúc em nay mắn, Chunie." Đó là lời duy nhất cậu có thể nói để động viên Micky.
Junsu ủng hộ Micky hết lòng, cậu cũng muốn có thêm nhiều công việc, để lấp được khoảng trống đang ngày một lớn hơn trong tâm hồn cậu, Lấp đầy khoảng trống đó bằng công việc, có lẽ là liều thuốc tốt nhất chăng?
Và rồi Junsu tiếp tục nhận lời tham gia nhạc kịch, với vai diễn Mozart, khác với Micky, Junsu lại chọn lĩnh vực nhạc kịch, bởi nơi đó Junsu có thể phát huy cả giọng hát của mình. Junsu nhận lời diễn vai Mozart, bởi cậu cảm thấy cuộc đời của cậu cũng gióng như vị nhạc sĩ tài hoa này. Rực rỡ chói lóa trên bầu trời âm nhạc, đến khi ra đi lại được chôn cất ở một nấm mộ vô danh. Mozart có lẽ cũng hiểu được rằng, con người ai cũng phải về với cát bụi, về với nơi mà mình đã bắt đầu xuất phát, mọi vòng xoay đều trở lại điểm quay đầu tiên.
Junsu cảm thấy cuộc sống cũng như một nấm mộ vô danh, mọi danh phận trên đời này đều là phù du cát bụi, hợp rồi tan, tan rồi lại hợp, có duyên thì sẽ gặp, không còn phận thì sẽ ly. Không có bữa tiệc nào, không có ngày tàn.
Nấm mộ vô danh không ai khắc tên, bia mộ vẫn chỉ là một tảng đá trơ trọi, cuối cùng của một cuộc đời tài hoa, đã kết thúc trong im lặng như thế, có lẽ tương lai của cậu cũng sẽ như thế chăng.
Thế nhưng, cậu không muốn ra đi trong cô đơn như thế, cậu không muốn nằm lại ở một góc lạnh lẽo nào đó với chỉ vỏn vẹn một cái tên Kim Junsu trên bia mộ. Cậu nhắm mắt lại, ước ao cầu nguyện, có thể lúc sống chúng ta không thể bên nhau được nữa, nhưng xin Thượng đế, hãy để chúng ta được chôn cất bên nhau, trên một tấm bia duy nhất: "DBSK yên nghỉ nơi đây". Để không có một thành viên nào nằm lẻ loi ở phương trời cách biệt, nấm mộ của chúng ta sẽ bên nhau như thế cho đến hàng vạn năm sau.
"Liệu mộ phần của chúng ta, có thể bên nhau như ngày xưa khi chúng ta đứng trên cùng một sân khấu hay không, Yunho hyung, Changmin, chúng ta sẽ bên nhau như thế, để không còn cảm giác cô đơn, trống tải như bây giờ, như thế có được không?." Junsu không kìm được nước mắt của mình, lần đầu tiên cậu hiểu được cảm giác bất lực, khi không thể thay đổi được chính số phận của mình, cậu muốn thét lên với đất trời rằng, cậu nhớ Yunho, nhớ Changmin, nhơ da diết. Nhớ tiếng gọi của Yunho, mỗi khi các thành viên khác mệt mỏi vì luyện tập quá sức, nhớ tiếng cười nắc nẻ của Changmin, lúc nào cũng cố tình trêu cậu khóc, Junsu nhớ, nhớ lắm hình ảnh của 2 con người ấy, cậu muốn bỏ tung tất cả, và chạy đến để nắm tay Yunho và nói rằng: "Chúng em cần hyung."
Nhưng khoảng không gian xa tăm tắp đã ngăn bước chân của Junsu, không phải vì quãng đường đó quá dài, mà chỉ là, cậu đã quá mệt mỏi, đến nỗi, không muốn quay trở lại con đường đó nữa, cậu đã chọn sự ra đi, thì cuối cùng cậu cũng phải giữ lấy con đường của chính mình.
Nỗi nhớ nhung, nỗi khao khát, mong chờ, cất bổng qua tiếng hát của Junsu, vang vọng trong trái tim, tâm cang của cậu, không lúc nào không nhức nhối, ko lúc nào ko thôi thúc cậu. Mozart đã ra đi và có thể để lại cho đời một gia sản âm nhạc tực rỡ, nhưng còn cậu Junsu, cậu có thể để lại được gì, ngoài nỗi đau và sự chia xa.
Nước mắt đã rơi, tuôn rơi không ngừng, không phải là nước mắt của Mozart, con người tài hoa bạc mệnh, mà là của Kim Junsu, người chất chứa quá nhiều nỗi đau.
Jaejoong, vẫn im lặng trong suốt thời gian dài, cậu không có nhiều hoạt động, nhưng lại luôn ủng hộ các thành viên khác, và dĩ nhiên, cậu là người nắm giữ phần hồn cho họ, nên cuối cùng, cậu lại nén cảm giác cô đơn đó vào sâu thẳm tâm hồn của mình. Mấy lần muốn gọi cho Yunho và Changmin, nhưng rồi lại ngập ngừng buông điện thoại, có lẽ đó là cách tốt nhất để mọi người bình tâm trở lại, không nói, khôn hối thúc, chỉ hướng về nhau như thế, đã là hạnh phúc lắm rồi.
Junsu gọi điện cho Jaejoong và báo rằng vở nhạc kịch đã hoàn thành, cả hai rủ nhau đi ăn, để chúc mừng cho thành công của Junsu, họ gọi điện cho Micky nhưng không ai bắc máy, vậy là cuối cùng chỉ có Junsu và Jaejoong đi ăn cùng nhau.
_ Mozart đúng là một nhạc sĩ tài ba.
_ Đúng vậy.
_ Ông đã để lại kho tàng âm nhạc vô giá.
_  Ừ.
_ Nhưng tại sao, khi ra đi ông lại chôn cất ở một nấm mộ vô danh như thế hyung nhỉ?
Jaejoong nhìn Junsu, cậu cảm thấy như có chuyện gì đó trong suy nghĩ của Junsu:
_ Sao em lại hỏi như vậy?
_ Ý em là, một con người nổi tiếng như thế, mà chịu chôn cất ở một nơi vô danh như thế, quả là lạ lùng.
_ Không lạ đâu, chỉ là, ông ấy không muốn ai tìm đến mình thôi.
_ Tại sao?
_ Bởi vì..., có thể ông ấy cảm thấy, không có niềm tin vào con người.
_ Niềm tin...
Jaejoong đang lau chén đĩa, chợt dừng tay lại:
"Một ngày nào đó, chúng ta, cũng sẽ ra đi trong lặng lẽ như thế chăng? Một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ được chôn cất bên dưới những nấm mồ vô danh như vậy chăng?"
Jaejoong im lặng khẽ nhìn Junsu rồi cúi xuống, nhắm nghiền đôi mắt lại. chỉ ước ao: "Giây phút đó, xin hãy để cho chúng tôi, đoàn tụ bên nhau."
_ Chunie dạo này bận quá rồi, gọi điện cũng chẳng được.
_ Ừ, công việc đóng phim rất vất vả đấy.
_ Em biết mà, hyung không cần phải lo, Không ngờ, Chunie lại là người có tinh thần thép như thế, trong mọi chuyện, cuối cùng cậu ấy có thể bình tĩnh như vậy thì tốt quá.
"Liệu đó có phải là sự thay đổi bình thường hay không?" - Jaejoong tự hỏi lòng, một người đa cảm như Micky, có thể im lặng như thế này, có thể trở thành một kỳ tích hay không.

Đêm tối ở một góc căn phòng:
_ Khỏe chứ?
_ Tất nhiên rồi.
_ Đang làm gì vậy?
_ Chuẩn bị đi ngủ.
_ Changmin vẫn khỏe chứ?
_ Nó lúc nào cũng thế mà, có sao đâu.
_ Nó vẫn ăn đêm chứ?
_ Không dạo này không thế nữa.
_ Cậu thế nào rồi?
_ Vân vậy mà. Có gì thay đổi đâu.
_ Junsu đã hoàn thành vở nhạc kịch,
_ Tớ biết.
_ Chunie vẫn đang đóng phim.
_ Tớ biết.
_ Mọi chuyện đang diễn ra rất suôn sẽ.
_ Đúng vậy, thế còn cậu, không có hoạt động nào sao?
_ Có lẽ phải đợi đến khi có thể tổ chức một chuyến lưu diễn.
_ Thế sao?
_ Ừ.
_ Hôm nay bầu trời nhiều sao quá.
_ Dĩ nhiên là có cả chúng ta trong đấy nữa.
Jaejoong im lặng và không nói thêm một lời nào nữa, cậu hiểu được ý nghĩa trong câu nói của Yunho, dù đi đến đâu cũng vẫn phải tỏa sáng như một vì sao, có như thế đôi phương tìm thấy được.
_ Hãy giữ lấy ánh sáng đó, để không bao giờ lac khỏi nhau. - Yunho vẫn im lặng, chờ đợi 1 lời nhắn gửi của Jaejoong, cho đến khi chuông đồng hồ điểm 12 giờ.
_ Thật ra thì, bọn tớ rất nhớ cậu, Yunho à, bọn tớ rất nhớ cậu và Changmin.
Và bây giờ đến lượt Yunho im lặng, cậu muốn viết lại 1 lời gì đó cho Jaejoong, nhưng không biết phải nói thế nào. Và cậu không hề biết rằng, Changmin đã đứng lặng lẽ ở phía sau, theo dõi cuộc trò chuyện từ đầu đến giờ. Yunho cảm thấy bức bối, cậu quyết định đứng dậy, thì Changmin đã kịp lẩn vào phía sau chiếc đàn, Yunho bước ra ngoài. Changmin lén lại gần chiếc máy tính, vẫn thây tín hiệu chờ đợi của Jaejoong, cậu đã nhắn lại:
_ Bọn tớ cũng rất nhớ các cậu, rất nhớ.
Yunho bước vào, cậu sững sờ khi nhìn thây Changmin ngồi trước chiếc máy, nhưng rồi, cậu lại im lặng quay lui trở ra, đứng lặng lẽ ở phía cửa ra vào, cậu hiểu rằng, không chỉ có mình cậu nhớ thương, mà Changmin cũng cùng chung một nỗi đau như thế. Những con người đã gắn bó với nhau, gần 10 năm trời, một câu bỏ là bỏ hay sao, Yunho im lặng, cúi đầu xuống, không thể thốt nên lời.


Giờ đây mỗi con người đã chọn cho mình một con đường, họ đã đi quá xa để quay đầu trở lại.
Mỗi thành viên bận rộn với công việc của mình, quên đi mất cảm giác nhung nhớ về nhau như những ngày đầu mới tan rã. Có lẽ như Yunho và Changmin vẫn hướng về 3 người theo cách của riêng họ, còn Jaejoong và Junsu vẫn âm thầm dõi theo 2 người như một sự gìn giữ sợi dây mong manh của số phận, 2 bên vẫn hương về nhau.
Trừ Micky, ko ai thấy Micky nói nhiều về cảm giác của mình kể từ ngày DBSK tan rã, thậm chí không ai nghe thấy cậu nhắc đến cái tên DBSK. Jaejoong và Junsu cũng ko hề hỏi lý do của Micky, bởi họ biết ngay cả bản thân của Micky chắc chắn cũng sẽ không tìm được câu trả lời. Vì thế cuối cùng Jaejoong và Junsu chỉ biết âm thầm khích lệ Micky, đôi khi họ cảm thấy may mắn vì sự bình rĩnh đó của Mịcky, không phải là một cậu bé mít ướt ngày nào, không phải là một cậu bé hay mè nheo như trước, Micky giờ đã thực sự trưởng thành.
Micky vẫn tiếp tục tham gia đóng phim, lân này cậu quyết định sẽ tham gia một tác phẩm ở quê nhà. Và cậu nhận được sự ủng hộ từ gia đình, bạn bè, và nhất là người hâm mộ.
Micky dường như đã trở nên vui vẻ hơn bao giờ hết, cậu tham gia nhiệt tình trong công tác diễn xuất, và nhanh nhẹn, chủ động làm quen với các bạn diễn, và giờ đây cậu đã có thêm được những người bạn mới. Thật tuyệt làm sao, khi có bạn bè luôn bên ta, đó là phương châm của Micky.
Mỗi cuộc họp báo ra mắt đoàn phim, phỏng vấn hậu trường, dường như Micky rất phấn khởi, cậu cười nói suốt và không ngần ngại trả lời các câu hỏi của PV.
Một lần nọ, Jaejoong nhẹ nhàng khuyên Micky hãy liên lạc với Yunho xem:
_ Chunie, dạo này đóng phim vất vả quá, mặc dù vậy cũng phải biết chăm sóc cho bản thân.
_ Vâng, em biết mà.
_ Lần nào cũng là em biết, nhưng lúc nào ốm đau liên miên.
_ Hyung thật là...
_ Kìa hyung nói sai hay sao.
_ Không ạ.
_ Thế là tốt rồi, Chunie à.
_ Vâng.
_ Em không muốn liên lac với Yunho à?
_ Sao ạ?
_ Ừ, hyung chỉ định hỏi em không muốn liên lạc với Yunho và Changmin hay sao?
Micky mỉm cười:
_ Ôi chỉ cần có thời gian thôi, nếu có thời gian em sẽ gọi, hyung đừng lo.
_ Thế thì tốt, Yunho và Changmin rất nhớ em.
_ Thế ạ?
Jaejoong nhìn Micky, cậu có phần ngạc nhiên trước sự bình thản của Micky: "Lẽ nào, Micky không còn nhớ gì về các bạn của mình, lẽ nào đã quên đi những ngày tháng đã qua."
Jaejoong im lặng và không nói thêm một lời nào nữa. Trong đáy mắt cậu, thoáng một nét buồn.

Không ai hiểu trong trái tim của Micky đang suy nghĩ điều gì, và dường như chung quanh cậu bao bọc bởi những bức tường vô hình, từ bao giờ cậu đã thay đổi như thế, không tâm sự với ai cảm xúc của mình, không để lộ cảm giác của mình với bất cứ ai, và tuyệt nhiên, không còn thấy Micky rơi lệ nữa. Cậu dường như đã trở thành một Micky hoàn toàn khác.
Cậu không liên lạc với Yunho, cũng không tìm cách để biết tin tức của Yunho và Changmin, lúc nào cũng giống như quá bận, đến nỗi không có thời gian đê tìm hiểu quan tâm. Micky đã ko để lộ bất cứ điều gì cho ai biết.
Một thời gian dài, có vẻ tất cả đã bình tâm trở lại, sau những biến động đã xảy ra, thì dường như mọi người đã có thể thoải mái nhìn nhau, đối diện với nhau, ko e ngại, chần chờ.
Micky vẫn vui vẻ như thế, sống thoải mái với những gì đang có.
Tin tưởng với suy nghĩ, giờ đây tất cả đã bình tâm trở lại
Micky lại lặng lẽ bước đi trên con đường quen thuộc ấy, nơi ngày xưa họ vẫn thường đi về, con đường dẫn dắt họ qua bao nhiêu năm tháng, làm việc nơi đất khách quê người xa lạ, con đường ngập tràn kỷ niệm thuộc về DBSK, những hồi ức mà cậu đã cố gắng cất giữ vào sâu tận trong trái tim mình.
5 con người đã cùng chạy nhảy trên con đường ấy, đã cùng hò hét vang cả đất trời, cùng khoác vai nhau, cùng đuổi bắt trên con đường này, bao nhiêu kỷ niệm chợt sống lại trong Micky.
Hình ảnh đó chìm dần trong màn sương, Micky xót xa nhận ra rằng, tất cả chỉ là hồi ức, nơi con đường quen thuộc ấy, giờ đây chỉ có còn lại duy nhất bước chân của cậu, và người duy nhất song hành bên cậu, chính là chiếc bóng lẻ loi.
Những năm tháng đó, bây giờ không thể quay trở lại được nữa, tất cả đã là quá khứ, những người bạn ngày xưa, đã chọn lấy cho mình một hướng đi riêng.
Đời tan tan hợp hợp, không ai biết trước được tương lai mai sau sẽ thế nào. Bản thân cậu ko bao giờ hình dung được, sẽ có một ngày cậu lại một mình bước đi trên còng đường ấy, ko có bạn bè, ko có tiếng cười nói rôm rả, ko có những món bánh chia nhau mỗi khi mùa đông giá rét,... tất cả tất cả chỉ là quá khứ.
Micky lại lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời đêm, giữa muôn vàn vì sao lấp lánh, cậu vẫn ko tìm thấy được ngôi sao nào thực sự thuộc về DBSK, ko có một ngôi sao nào được mệnh danh là DBSK. Nước mắt lại tuôn trào trên gương mặt của Micky như những ngày xưa, cậu đã tự hỏi với bản thân mình: "Yunho, hyung sẽ giữ lời hứa chứ, ở nơi này đã không đủ chỗ cho tất cả chúng ta nữa rồi."
Trong trái tim của cậu vẫn khao khát, sẽ có một ngày, Yunho sẽ tìm được một hành tinh dành cho 5 người, hành tinh ấy là nơi duy nhất thuộc về DBSK, và khi sống ở một hành tinh thuộc về mình, thì sẽ ko bao giờ phải cách xa nhau nữa.
"Yunho, Changmin, em sợ lắm rồi, em sợ cái cảm giác phải tìm kiếm điều gì đó, em sợ cái cảm giác khi nhìn bên cạnh mình thấy một khoảng không trống vắng, em sợ cảm giác mất đi những điều quý giá, em cảm thấy mọi thứ thật quá mong manh."
"EM BIẾT TÌM 2 NGƯỜI Ở PHƯƠNG TRỜI NÀO?"
Xin hãy đưa em đến hành tinh thuộc về chúng ta, hyung nhé
Em vẫn muốn chờ đợi, dù bao năm tháng trôi qua, em vẫn muốn chờ, chờ đến ngày, anh đến và đưa chúng em đến một hành tinh thật sự thuộc về chúng ta. Em sẽ chờ đến ngày ấy, hyung nhé.
Ở đây cô đơn nhiều lắm, mất mát nhiều lắm, mệt mỏi  đến rã rời, nhưng em vẫn tin, vẫn tin rằng, trong vũ trụ bao la kia, sẽ có được  hành tình chỉ dành riêng cho chúng ta.

Không ai biết có thể được rằng, liệu DBSK có tái hợp với nhau hay không, cũng ko ai biết được thời thế sẽ biến động như thế nào? Nhưng họ vẫn còn cả một tương lai phía trước. Và điểm đích của họ vẫn chưa bao giờ dừng lại.
Ở tận cùng nơi con đường, 5 người lại nắm tay nhau, hướng về ánh bình minh rực rỡ, nơi mà họ có thể tìm thấy chân lý thật sự cho cuộc đời, và nơi chốn bình yên nhất, chính là trái tim của người hâm mộ.
Chúng ta thuộc về nơi nào?
Chẳng có nơi nào dành cho chúng ta.
Chúng ta cũng ko thuộc về bất cứ nơi nào.
Chúng ta thuộc về người hâm mộ
                                        ...và thuộc về nhau.

Một ngày êm ả, 27/11/2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

♥ Hand ♥

♥ Hand ♥