Love

Love
Vì ta đã trót yêu họ, vì yêu nên không có quyền hồi tiếc, vì yêu nên không có quyền lãng quên....

Thứ Năm, 19 tháng 4, 2012

Chút nắng trong tâm hồn

Yukiko khóa cửa và leo lên giường ngủ, cô muốn được ngủ một giấc thật ngon, bù lại những ngày làm việc quay cuồng trong cái không khí chẳng có chút thoải mái nào.
Nhưng vừa đặt lưng xuống, thì trong cô lại hiện lên hình ảnh của cái tên khốn đó, thật không sao chợp mắt được.
Yukiko lại ngồi dậy, cô định lấy chiếc điện thoại ra để trút bầu tâm sự tiếp, thì vừa lúc đó có tiếng chuông reo lên. “Reeengggg.”
Đôi mắt cô bừng sáng: “Là điện thoại của biên tập Raydown.”
_ Alô, vâng chào ông ạ. Vâng tôi là Yukiko đây.
_ A, Yukiko, chiều nay cô có thể ghé qua tòa soạn của tôi được không? Tôi có việc cần phải trao đổi với cô.
_ Vâng, được chứ ạ, tất nhiên là được rồi. Tôi sẽ đến đó ạ. Vâng… vâng….
Oaaaaaaaaaaaaaaa, Yukiko hét lớn lên, và cô bật tung chăn bay xuống giường, nhảy tung lên hạnh phúc: “Ôi tuyệt vời quá, hạnh phúc quá đi thôi.”
Yukiko chụp lấy điện thoại, vội vã viết vào blog: “Một ngày hạnh phúc, may mắn của Yukiko đã đến rồi, cảm ơn trời.”
Vừa lúc đó có tiếng ở ngoài vọng vào: “Yukiko ơi, em về chưa?”.
“Yukataaaaaaaaaa.”
Yukiko mở cửa phòng ra, đúng là Yukata thật, cô chạy phóng lại ôm chầm lấy anh trai của mình: “Anh Haiiiii, em về rồi đây.”
Yukata muốn bật ngửa ra sau, nhưng vẫn cố níu lấy Yukiko, nói bằng giọng nghẹt thở: “Ừ, ừ anh biết rồi, thả anh ra với, ngợp quá.”
Yukiko nới tay ra, Yukata sặc sụa, cứ như người bị ngợp nước vậy, thấy vậy, cô bĩu môi:
_ Chưa từng thấy ai như anh, em gái vất vả đi xa về mà đón chào kiểu đó đấy, thật là buồn quá đi mất.
Nói rồi cô ngúng nguẩy quay đi, Yukata cười lớn:
_ Ôi trời, chưa gì hết mà em nhảy phóc ra ôm siết lấy anh thế, ai mà kịp nói lời gì? Anh còn chưa kịp định thần là em mà.
_ Tại em đi lâu ngày nên nhớ anh thôi, anh trai của người khác á, gặp em gái về là ra đón ở tận sân bay, còn anh, chán khủng khiếp.
Yukata vồ lại ghế, ôm choàng qua vai của Yukiko, cô muốn hất ra, nhưng Yukata níu lại:
_ Nhưng mà em cũng chẳng tìm thấy ông anh nào, sẵn sàng đưa đầu cho em gái đấm mỗi khi nó lên cơn tam bành đâu nhá.
Yukiko phụng phịu, lấy gối đánh vào mặt anh mình: “Ghét này, ghét này.”
Anh Hai cười lớn: “Thôi thôi, anh chịu thua, chịu thua, được chưa?”
Yukiko mới chịu dừng gối lại, Yukata đứng dậy và nói: “Để anh dọn cơm em ăn nhé.”
_ Seung Woo đã nấu hết rồi, tiếc là anh ấy đã có việc bận, đi nữa rồi.
Yukata vừa mặc tạp dề, vừa nói:
_ Seung Woo có nói với anh rồi, nên anh phải về sớm đây.
_ Thế ạ. – Yukiko với lấy cái chén mà anh cô thường ăn. Hồi nãy bọn em định dọn cơm ăn cùng nhau, nhưng anh ấy lại bỏ đi mất, chả kịp nói câu nào.
_ Thế nên anh mới về nhà chịu trận đây.
_ Anh thật là…. Yukiko phùng má lên, anh cô vội né sang bên:
_ Ấy không không, ý anh là, anh rất vui được ăn cơm cùng em gái.
Yukiko dịu lại, gương mặt giống hệt một chú mèo được vuốt ve âu yếm:
_ Có thế chứ.
Hai anh em bắt đầu dọn bàn ăn, Yukata ngồi vào bàn, vui vẻ hỏi:
_ Chuyến đi Seoul của em đợt này thế nào, vui chứ, trở về quê hương chắc em vui lắm nhỉ?
_ Có gì mà vui chứ, em chẳng thấy cái gì là vui cả.
_ Sao vậy?
_ Chả sao cả, em chỉ thấy mọi thứ thật lạ lẫm.
_ Thế à, thế không phải vì cái tên khốn đó, cái tên chọc tức em trong khách sạn mà khiến em không ưa thích Seoul đó sao?
Yukiko dừng tay, quay phắt sang nhìn anh trai, với đôi mắt ngạc nhiên, sững sốt.
_ Sao anh biết?
_ Còn không biết, nó hiện rõ trên mặt em kìa.
_ Thật ư?
_ Còn hỏi sao, em ấy, anh bảo em nên học cách che giấu biểu cảm đi, nhìn vào mặt em người ta biết rõ mọi việc à.
Yukiko vội vã dùng hai tay sờ khắp khuôn mặt, rồi cô nhắm chặt mắt, cúi đầu đập vào bàn: “Ôi trời ơi!!!!!”.
Yukata mỉm cười nhìn cô em gái, anh nói tiếp:
_ Thôi mà chuyện qua rồi, tên khốn đó thì thiếu gì, xem như em bị chó cắn hoang đi.
Yukiko bật đầu ngồi thẳng dậy, bất ngờ đến nỗi, anh trai của cô rớt luôn cả đôi đũa đang cầm trên tay.
_ Hắn, hắn mà để em gặp lại lần nữa xem, em sẽ đấm cho hắn nát hết mặt, bức hết tóc cho hắn trọc đầu, rồi đá hắn cho chân tay gãy hết mới thôi, một tên xấu xa, tồi tệ, đáng ghét, để rồi xemmmmm.
Giọng nói của cô lớn vang lên, gương mặt của cô hùng hổ đến nỗi, Yukata đang định gắp miếng đồ ăn trước mặt, lặng lẽ bỏ ngay xuống, bởi anh biết ngay sau màn tức tối đó, đồ ăn sẽ không còn trên bàn nữa, mà sẽ bay hết vào miệng của Yukiko, quả không sai, cô lại bắt đầu ăn lấy ăn để, dường như để cho cái tức trôi theo thức ăn xuống dạ dày thì phải.
Yukata nhìn em gái mình, lại thở dài…
Chiều hôm ấy.
Yukiko đến tòa soạn Raydown như đã hẹn, cô ăn mặc rất chỉnh tề, đúng phong cách của một người làm việc công sở, rồi bước vào Raydown với một tâm trạng phấn khởi và hồi hộp.
Biên tập Raydown gặp cô, vui vẻ bắt tay và mời vào phòng ông. Ông cầm sấp bản thảo, hồ hởi nói:
_ Lần này cô đã chỉnh sửa lại rất hoàn hảo. Tôi rấy vui, cô hãy chuẩn bị ký hợp đồng với chúng tôi nhé.
_ Ôi thật chứ á? Mắt Yukiko sáng rực lên.
_ Tất nhiên rồi, Chủ tịch cũng rất hài lòng về tập bản thảo này, bảo nếu xuất bản có thể đạt thành công rất cao.
_ Ôi thế thì hạnh phúc quá, cảm ơn biên tập. Yukiko nắm lấy hai tay ông, hạnh phúc đến nỗi mắt cô rơm rớm nước.
_ Tôi còn vui mừng hơn cô ấy chứ, tập bản thảo này đã chuẩn hơn rất nhiều so với các bản thảo trước đây, tôi không còn gì bàn cãi nữa cả.
_ Vâng, nếu có thể tôi muốn xuất bản nó thành truyện tranh, được không ạ?
_ Thế thì còn gì bằng, cô suy nghĩ và hoàn thành dự án đó đi nhé, nhưng trước tiên cứ xuất bản thành văn đi đã.
_ Vâng, vâng, tôi rất biết ơn, cảm ơn biên tập lắm.
_ Không có gì.
Yukiko vội vã đứng dậy chào biên tập ra về, chưa bao giờ mà bình minh lại rực rỡ trong lòng cô như thế. Cô cố gắng kiếm một góc khuất, nhắn tin cho Seung Woo: “Tác phẩm của em đã được chọn rồi, ôi hạnh phúc quá.”
Yukiko vui mừng nhảy múa, cô phấn khởi đến nỗi không kịp để ý mọi thứ xung quanh, tung hứng như một người vừa bắt được báu vật vậy. Bất ngờ: Rầmmmmmmmmm. Yukiko bật ngửa ra sau, hình như cô vừa đụng phải một cái gì đó, đầu cô đau nhói, khi mở hé được mắt ra thì thấy giấy tờ vươn vãi xung quanh mình. Yukiko vội vã ngồi dậy, dường như cô đã đụng phải một ai đó, có vẻ như là một cô gái, cô ấy đang quỳ và nhặt lại mớ giấy hỗn độn. Hốt hoảng, cô vội vã vơ lấy giấy tờ sắp xếp lại cho người ấy, miệng thì nói xin lỗi lia lịa: “Xin lỗi, vì tôi đã không để ý, xin lỗi, xin lỗi.” Khi cô cầm lấy tờ giấy cuối cùng, thì cũng là lúc cô chạm mặt cô gái ấy, cả hai ngơ ngác nhìn nhau:
_ Yukikooooooo.
_ Nayumiiiiiiiii.
Cả hai cùng hét lớn lên: “Ôiiiiiiii”, rồi ôm chầm lấy nhau, cười lớn một cách hạnh phúc, đập đập vai nhau như cả mấy năm rồi chưa gặp lại.
Tại một coffee shop trên tầng thượng tòa nhà.
_ Nghe nói cậu đi học ở Anh, giờ đã về rồi sao, cậu về từ khi nào thế?
_ Mình mới về hôm qua, gọi điện cho cậu mãi mà không được, mình đã báo với Seung Woo rồi, mà chẳng thấy cậu hồi âm.
_ Mình đi công tác ở Seoul, mấy ngày rồi, mới về sáng nay thôi.
_ Thế hả, thế Sueng Woo không báo với cậu là mình đã về sao, mình mới gặp anh ấy sáng nay mà.
_ Sáng nay?
_ Uhm, mình còn hỏi sao cậu không đến, anh ấy chẳng nói gì cả, bảo cậu đang bận. Nayumi nói, vẻ mặt có vẻ buồn.
Nhưng Yukiko còn buồn hơn, khi nghe Nayumi nói như vậy, sao Seung Woo không báo cho cô biết, thảo nào mà vội vã bỏ đi.
Nayumi nắm tay Yukiko khiến cô giật bắn người, choàng tỉnh lại.
_ Hôm nay cậu đến Raydown có việc gì thế?
_ Mình á?
_ Uhm.
_ À, à thì, aaaaaa, phải rồi, tác phẩm của mình đã được chọn để in ấn đấy.
_ Sao cơ? Thật chứ? Ánh mắt của Nayumi rực rỡ hẳn lên.- Thế thì còn gì bằng, tuyệt quá Yukiko ạ. Khi mới đọc tác phẩm đó là mình đã biết ngay thể nào nó cũng được chọn. Chúc mừng cậu lắm nhé.
_ Cũng nhờ có cậu xem xét và góp ý chỉnh sửa câu văn giúp mình.
_ Ôi có gì đâu, mình chỉ góp tí công sức thôi ấy mà. Ôi hạnh phúc thật đấy Yukiko, thế cậu có ý định xuất bản thành truyện tranh chưa, Seung Woo nói thế nào, anh ấy chấp nhận vẽ truyện cho cậu chứ?
Yukiko lại buồn bã, Nayumi ngạc nhiên:
_ Sao thế? Không thuyết phục được sao?
_ Mình cũng chẳng biết, nhưng không hiểu sao anh ấy nhất định không chấp nhận đề nghị của mình.
Nayumi hét lên bức xúc:
_ Cái tên làm sao thế, cứng đầu đến thế là cùng, còn có cơ hội nào tuyệt vời bằng như vậy đâu.
_ Thì thế, nên mình mới nghĩ, có nên nài nỉ anh ấy thêm hay không?
_ Ừ, cứ thử thuyết phục xem, có gì mình sẽ giúp cho, để xem hắn chạy đâu cho thoát.
Vừa lúc đó có tiếng chuông điện thoại reo lên, Nayumi ra dấu cho Yukiko: “Xin lỗi cậu chút nhé.”, Yukiko gật đầu mỉm cười.
Nayumi nghe xong điện thoại, vội quay sang nói với Yukiko:
_ Mẹ mình gọi vào gấp rồi.
_ Ô thế thì cậu vào đi, mình cũng chuẩn bị về đây.
_ Thế nhé, khi nào rảnh, bọn mình lại hẹn gặp nhau nói chuyện.
_ Được thôi.
_ Vậy nhé, mình vào đâu. Nayumi mỉm cười nắm cố tay Yukiko, rồi vẫy chào và đi vào trong.
Còn lại một mình Yukiko, cảm thấy thật hỗn loạn, tâm trạng vui buồn lẫn lộn khó tả, cô ngồi, hướng ánh mắt nhìn ra khắp thành phố, đẹp quá, quang cảnh buồi chiều mát mẻ, đẹp, nhưng man mác buồn. Có lẽ do tâm trạng của Yukiko chăng, cô cũng không hiểu.
Trang blog, phải rồi, trang blog để trút bầu tâm sự của cô, cô vội vã mở ra:
“Cảm giác như bị vứt bỏ sang một bên, sao không nhìn nhận sự tồn tại của bản thân mình, ai cũng bảo mình là tuyệt, nhưng mình lại cảm thấy trái tim mình thật nhỏ bé, có lẽ không nên buồn, hãy hít thở thật sâu không khí để sống, đó là điều duy nhất mình có thể làm được trong lúc này…”
Tích… tích…, tiếng tin nhắn vang lên, Yukiko mở ra, tin nhắn của Seung Woo, có nên đọc không, cô phân vân, nhưng rồi trái tim cô lại mách bảo là: “Hãy đọc đi.” Yukiko lại mở ra.
“Chúc mừng em nhé, cuối cùng ước mơ của em đã thành hiện thực.”
Yukiko bất giác mỉm cười, cô muốn nhắn lại điều gì đó cho Seung Woo, nhưng cuối cùng lại buông điện thoại xuống.
Yukiko trở về, phố xá xung quanh tấp nập người qua lại, cái quang cảnh cũng ồn ã như những ngày cô ở Seoul, cái cảm giác đột nhiên lạ lẫm với mọi thứ xung quanh, bao trùm lấy cô. Chợt Yukiko sực nhớ điều gì đó, cô vội vã rút ví ra, à, là chiếc đĩa lót ly bằng giấy, Yukiko cười rạng rỡ, không hiểu sao mỗi khi ngắm nhìn bức tranh ấy, trái tim của cô lại cảm thấy thanh thản kỳ lạ. “Đúng rồi, gạc bỏ hết mọi ưu phiền, vì điều đó chỉ là gió thoảng qua thôi.”
Cô nắm lấy chiếc đĩa lót ly, ngẩng nhìn lên bầu trời, lúc này đang chìm dần trong ánh chiều le lói: “Yukiko hãy vui cười lên, mạnh mẽ lên nào.”
Nụ cười của cô hòa vào ánh nắng lấp lánh của buổi ban chiều, ánh nắng buổi chiều không rực rỡ như bình mình, nhưng nó lại có cảm giác thư thái đến lạ lùng, cứ bền bĩ và ấm áp như thế. Trải rộng tấm lòng của mình, tâm hồn trở nên đẹp hơn bao giờ hết.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

♥ Hand ♥

♥ Hand ♥