Love

Love
Vì ta đã trót yêu họ, vì yêu nên không có quyền hồi tiếc, vì yêu nên không có quyền lãng quên....

Thứ Năm, 19 tháng 4, 2012

Nayumi có một cuộc hẹn với bạn bè của mình ở một quán bar gần trung tâm thành phố, nơi đó là quán bar quen thuộc của bạn cô.
Cô đã gọi điện rủ Yukiko, nhưng tiếc là Yukiko đã đi lấy tin ở Kyoto từ buổi sớm, nên cuối cùng Nayumi đành đi một mình.
Các bạn cô đã có mặt ở đó rất sớm, thông thường bọn họ đều đã đi làm, lâu lắm rồi mọi người mới tụ tập nhau thế này. Nalu nhìn thấy bóng Nayumi, liền la lớn:
_ Ở đây, ở đây Nayumi.
Nayumi đảo mắt tìm kiếm, cuối cùng cô đã nhìn thấy những bàn tay vẫy vẫy ở phía cuối gian phòng. Ánh đèn lóa đến nỗi cô không nhận diện được ai với ai, chỉ khi đến gần sát họ, cô mới bắt đầu điểm danh được từng người.
_ Oa, mọi người đều đến đông đủ cả rồi, mình có chút việc nên đến muộn một chút.
_ Không mọi người đều đợi chị mà. – Naeun lên tiếng (Naeun là em gái của Nala, là hậu bối của Nayumi và Yukiko).
_ Có lỗi với mọi người quá.
Nalu lên tiếng:
_ Thấy có lỗi thì phải khao chầu này đi chứ.
_ Tớ có lỗi với mọi người nhưng không có lỗi với cậu đâu, ngày nào cũng gặp cậu còn gì?
Nalu là bạn học của Nayumi, tốt nghiệp khoa Quản trị kinh doanh trường Đại học Tokyo. Hiện tại Nalu đang làm việc cho khách sạn Mashimoto của gia đình Nayumi.
Nhóm bạn đang vui vẻ trò chuyện cùng nhau, họ lại tiếp tục câu chuyện dang dở về quán ăn của Sujuna, về quyển truyện của Nayumi,… không khí thật sự rất huyên nào và vui vẻ.
Sau đó, Nalu gọi thêm đồ uống, Nayumi đứng dậy và ngỏ ý muốn đi vào nhà vệ sinh. Mọi người bảo cô đi nhanh rồi quay lại.
Nayumi bước qua dãy sàn nhảy của quán bar, rồi rảo bước nhanh, bất chợt, cô dừng lại, phía bên kia sàn nhảy, nơi có những quầy nước trưng dụng, một người thanh niên mà cô thấy khá quen, đang ngồi ở đó. Nayumi đứng lại, tập trung cao độ, và cố gắng nhìn thoát khỏi những ánh đèn chói lóa để nhìn kỹ hơn, đúng là người ấy rất quen, Nayumi đã nhìn thấy ở đâu đó rồi.
Cô tiến lại, ngồi ở chiếc ghế đối diện anh chàng đó, thật sự cô cũng không hiểu sao mình lại làm như thế, cứ như có gì đó cuốn hút cô vậy. Quả nhiên cô đoán không sai, chính là người thanh niên cô đã gặp trong shop thời trang mấy ngày trước, có vẻ anh ta đã uống mấy cốc wisky rồi. Khi ấy cũng có một cô gái, xem chừng là vũ nữ của sàn nhảy, bước lại gần, ngồi ngay bên cạnh anh ta. Cô ta ra hiệu cho bartender cho cô một cốc giống với vị khách này. Bartender đưa ra cho cô gái ấy, cô ta chụp lấy và ngước sang nhìn bên cạnh, lúc này, anh chàng đó vẫn điềm tĩnh uống hết cốc rượu của mình. Cô gái cất tiếng:
_ Chào hoàng tử, uống với em một cốc nhé.
Đôi mắt anh ta khẽ cúi xuống, rồi buông ly rượu xuống bàn, ngó sang nhìn người con gái đó, cô gái ấy mỉm cười với anh. Nhưng đáp trả lại thiện chí đó là một cái nhìn lạnh như băng, anh ta lại quay lại với ly rượu của mình, cô gái đó nói tiếp:
_ Em chưa bao giờ thấy anh ở đây cả, anh là khách mới à?
Anh ta vẫn im lặng, rót rượu và uống. Cô gái ấy vẫn không từ bỏ:
_ Anh là khác nước ngoài sao? Anh là người nước nào, Hàn Quốc, Trung Quốc hay Thailand? – Cô ấy hỏi bằng tiếng Anh.
Nhưng anh ta vẫn im lặng.
_ Thế nào, khiêu vũ với em một bài chứ? Em sẽ giúp anh chọn nhạc.
Anh ta lại ngó sang nhìn cô, vẫn với cặp mắt lạnh đến thấu xương đó, Nayumi im lặng và quan sát tất cả, cô tò mò không hiểu anh sẽ nói gì, anh không thể không hiểu tiếng Nhật, vì cô từng chứng kiến anh nói chuyện bằng tiếng Nhật. Thế nhưng không khí đó không kéo dài, anh chàng vẫn im lặng, và rồi rút trong ví ra 2 tờ đồng yên Nhật, đặt lên bàn, và đứng dậy cầm chiếc áo khoác mắc sau ghế, và bước ra ngoài. Cô gái đó nhìn theo, và rồi cũng im lặng đứng dậy đi theo anh ta. Cô ấy khoác tay anh, và nói cái gì đó, vừa nói vừa cười đon đả, nhưng chỉ một phút sau, mọi chuyện diễn biến nhanh đến nỗi, cả Nayumi và cô gái đó đều bất ngờ. Chàng trai đó quay sang nhìn cô gái, bất thình lình, anh ta hất mạnh tay của cô ra, khiến cô không có thế và ngã ngửa ra sàn, trước con mắt kinh ngạc của bao nhiêu người chứng kiến, một cô gái chạy đến và đỡ bạn mình đứng lên, anh ta lại nguýt một cái lạnh lùng rồi quay lưng đi, cô gái kia tức tối:
_ Này tên khốn, tưởng mình là ai vậy hả, là đại gia à, khốn, tôi sẽ cho anh biết tay.
Anh ta quay lại, và lần này lại im lặng, rút trong ví ra một sấp tiền nữa, ném vào mặt cô gái, cả cô gái và các bạn của cô đều há hốc mồm, Nayumi cũng vậy, lúc này anh ta mới lên tiếng.
_ Từng này đã đủ chưa, nếu chưa thì cứ nói tôi sẽ cho thêm.
_ Ôi hóa ra là biết tiếng Nhật.
_ Sao, chưa đủ à? Thật nực cười, dù có muốn cũng không nên để lộ dã tâm của mình ra chứ, thích tiền thì cứ nói là thích tiền, lại còn thêm những trò tán tỉnh chẳng ra sao, không cảm thấy bẩn lắm sao?
_ Gì chứ?
Nói rồi anh ta quay lưng bước đi, cô gái đứng sững lại tức tối mà vẫn không thế làm gì được, Nayumi cũng không hiểu thực sự chuyện gì đang diễn ra. Cô chỉ biết nhìn mọi chuyện bằng đôi mắt như chưa từng kinh ngạc bao giờ.
Nalu bước tới và vỗ mạnh vào vai Nayumi, lúc này cô mới choàng tỉnh và sực nhớ ra các bạn của mình đang ngồi đợi mình. Khi định bước đi, Nayumi chợt nhận ra được một cái gì đó, cô quay lại, ngay chỗ người thanh niên đó ngồi. Đó là một cái ghim cài cavat, được chạm khắc tinh xảo, có vẻ như là hàng mắc tiền, Nalu suýt soa:
_ Ôi đẹp quá, cái này chắc đắt lắm đây.
_ Ừm, chắc là hàng hiệu đây mà.
_ Mà không biết chừng chỉ là đồ dỏm thôi, kệ nó đi, đừng để ý, chúng ta lại với mọi người đi, họ đang chờ đó.
Nayumi và Nalu bước lại, buổi tiệc lại tiếp tục, nhưng trên tay của cô vẫn cầm lấy chiếc ghim cài đó.
Buổi tiệc hôm đó đã kết thúc, mọi người rù Nayumi đi tăng 2 nhưng cô lại xin phép ra về, bởi ngày mai cô rất bận rộn để chuẩn bị xuất bản quyển truyện mới. Tất cả vẫy tay chào Nayumi.
Chiếc xe của cô đã được lấy ra khỏi garage, Nayumi leo lên xe và ra về, cô đã mở chiếc hộc để đồ đạc của mình, và cất chiếc ghim cài cavat vào đó.
Nayumi đang lái xe, thình lình, có một bóng người bay qua, cô thắng xe Kéttttttttttttttttttt.
Nayumi ngã chúi nhũi về phía trước, đầu dập vào volant. Cô bàng hoàng đến nỗi, cứ tưởng là mình đã đâm vào một ai đó. Nayumi sửng sốt, toàn thân cô lạnh buốt, mồ hôi nhễ nhại, cô không thể phản ứng được gì, tay chân đông cứng lại. Nhưng cuối cùng Nayumi lấy hết can đảm mở cánh cửa xe bước xuống. Người thanh niên mà cô đã đụng phải cố gắng gượng dậy, có vẻ anh ta đã bị thương ở đầu gối. Nayumi nói:
_ Xin lỗi, anh không sao chứ?
Anh ta chẳng nói gì, cố gắng ngồi dậy nhìn vào phía đầu gối bị thương, Nayumi định cúi xuống và xem vết thương cho anh ta.
_ Xin lỗi, anh ở đâu chạy ra làm tôi thắng xe không kịp, xem ra vết thương không nặng lắm, tôi sẽ giúp anh sơ cứu nó.
Cô vừa nói vừa ngước lên nhìn anh chàng nọ, lại càng kinh ngạc hơn gấp bội phần, khi người thanh niên đó chính là người trong quán bar khi này. Nayumi há hốc mồm, trong khi anh ta vẫn nhăn mặt lại vì vết thương khá đau. Vừa đó đột nhiên có âm thanh xôn xao ở đằng sau, anh ta giật bắn người, nắm vội lấy tay của Nayumi, nhìn thẳng vào cô vẻ cầu cứu, Nayumi ngạc nhiên, anh ta lại nhìn cô và nhìn tất tả ra phía sau, Nayumi nhìn theo ánh mắt của anh ta, cô thấy mập mờ có vài ba người gì đó đang ở bên kia đường, cô quay lại, nhìn rõ vào đôi mắt hốt hoảng của người thanh niên đó, và rồi anh ta đừng bật dậy, nhanh hơn cả phản ứng của Nayumi, anh ta cố gắng lết cái chân ra phía cốp xe của cô. Nayumi cũng gần như hiểu được điều gì đó, cô chạy ngay lại gần, và nhìn thấy đám người đằng sau tiến lại gần hơn, cô nhanh trí mở cốp xe, và anh ta chui ngay vào đó, Nayumi đóng sập cốp xe lại. Vừa đó đám thanh niên ấy đuổi đến, lúc này cô mới nhìn rõ họ, họ ăn mặc rất lịch sự, cử chỉ cũng không phải là của tay anh chị, một người trong số đó cúi chào Nayumi và nói:
_ Xin lỗi, cô có thể cho tôi hỏi, cô có nhìn thấy một người thanh niên chạy qua đây không?
_ Có. Tôi thấy anh ta chạy về hướng kia.
Theo hướng Nayumi chỉ, nhóm người đó liền vội vã cám ơn Nayumi và đuổi theo.
Lúc này Nayumi mới leo lên xe lại vội đi ra một đoạn đường khác. Cô dừng xe lại, và xuống phía sau mở cốp xe ra, người thanh niên ấy ngẩn lên nhìn cô, ánh mắt và gương mặt của anh tái nhợt hẳn, có lẽ bị nhốt trong cốp xe lâu nên ngợp. Anh ta cố gắng bước ra ngoài, rồi quay lưng đi tiếp.
Nayumi gọi lại:
_ Này anh.
Anh ta quay lại nhìn cô.
_ Còn vết thương. – Nayumi chỉ vào vết thương.
Anh ta cúi xuống, rồi lại nhìn Nayumi, xong lại quay lại bước tiếp. Nhưng Nayumi lại đuổi theo, nắm lấy tay áo của anh.
_ Này anh, tôi đã đụng xe vào anh, chân của anh đã bị thương rồi, hãy để tôi băng bó lại.
Anh ta vùng tay ra, quay lại nhìn Nayumi:
_ Chẳng can hệ gì đến cô, đừng bận tâm.
_ Ô, tôi đang lo lắng cho anh, sao lại có thái độ như vậy.
_ Tại sao tôi lại cần cô lo lắng.
_ Thật là…
Anh ta tiếp tục bước đi, Nayumi vẫn quyết níu lại:
_ Khoan đã, anh chưa trả lời tôi, tôi đã đụng xe vào anh, nhưng không phải là lỗi của tôi, còn đám người đó là ai vậy, tại sao họ lại đuổi theo anh?
_ Hỏi điều đó để làm gì?
_ Vì tôi đã giúp anh, nên tôi có quyền hỏi?
_ Quyền hỏi? Cô ngông cuồng thật đấy, ở đây chẳng ai có quyền ra lệnh cho tôi cả. – Anh ta cười khẩy.
_ Anh thật là nực cười, tôi chỉ hỏi vì cảm thấy hiếu kỳ, hơn nữa anh đang bị thương, tất nhiên tôi cũng phải chịu một phần trách nhiệm.
_ Hiếu kỳ? Trách nhiệm? Những cái đó là gì vậy, đột nhiên xen vào chuyện của người khác, không muốn bị mang tiếng nhiều chuyện thì câm miệng lại đi.
Nayumi sửng sốt trước câu nói của người thanh niên đó, thiệt là bất lịch sự chưa từng có.
Anh ta lại tiếp tục đi, với một bên chân bị thương như thế, chợt lại đứng lại, quay lại nhìn Nayumi:
_ Cô muốn biết bọn họ là ai sao? Bọn đấy là bọn buôn lậu đấy, thế nào, có muốn dây vào nữa không? Nếu không muốn trở thành con mồi của chúng, thì tốt nhất nên tránh ra đi.
Nói rồi, anh ta lại nhếch mép lên cười, trước sự ngạc nhiên của Nayumi, kẻ đó lại quay lưng đi một mạch, dường như anh ta chẳng hề biết đến một lời cảm ơn cho tử tế, Nayumi kinh ngạc đến độ, cô không biết đó là con người gì, có phải thực sự là một con người hay không?
Sự thật đó vẫn mãi khiến Nayumi phải suy nghĩ, sau một hồi cô leo lên xe, và lại mở hộc xe, lấy trong đó ra chiếc ghim cavat, định ném nó đi, rõ là một tên đàn ông tồi, song không biết có một sức mạnh nào đó ngăn cô lại, và cô không bỏ đi chiếc ghim cavat đó, chính Nayumi cũng không hiểu lý do tại sao?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

♥ Hand ♥

♥ Hand ♥