Love

Love
Vì ta đã trót yêu họ, vì yêu nên không có quyền hồi tiếc, vì yêu nên không có quyền lãng quên....

Thứ Hai, 25 tháng 2, 2013

[2U Fanfic] Why? (P15) - Đã Edit =))








Buổi đêm bao trùm vạn vật, một màu đen như thứ mực tàu vẽ lên không trung. 

Bóng đêm là điều mà Yunho căm ghét nhất. Nó luôn khiến anh cảm thấy bất an và sợ hãi. Từ ngày gặp được Yoochun, dường như anh đã quên đi nỗi ám ảnh cùng bóng đêm ấy, anh không cảm thấy đơn độc trong cái cô tịch u ám đó, mà chỉ đơn giản, tìm thấy được ánh sáng mà bản thân hằng mong chờ.

Nhưng lúc này đây Yunho không muốn để Yoochun nằm trên chiếc giường lạnh lẽo ấy, anh biết vào những đêm mùa đông, Yoochun ghét nhất là phải nằm trên một chiếc giường trống trải, những lúc như thế cậu thường mang gối sang phòng anh, làm nũng đòi được ngủ cùng. Yunho cũng chẳng ngốc đến mức không đáp ứng yêu cầu của cậu, mỉm cười gian xảo nép mình qua bên để Yoochun mặc sức tung hứng, còn anh tha hồ được ngắm cậu thoả thích mà không bị bất cứ ngăn trở nào. 

Đêm đông, Yoochun thường chập chờn ngủ không yên, chỉ có khi nép vào ngực anh mới có thể ngủ một giấc từ đêm tới sáng, chẳng mộng mỵ, mông lung điều gì.

Mãi sau này Yunho mới hiểu, không hẳn Yoochun sợ sự trống trải ấy, mà thực sự đó là vì cậu sợ anh sẽ cô đơn. Màn đêm, lại là đêm đông, không nói cũng có thể cám nhận được, cái lạnh đó đáng sợ như thế nào. Yoochun biết rằng Yunho ghét mùa đông, lại sợ bóng tối, chỉ đơn giản như vậy.

Điều đó dường như là một thói quen của Yoochun, không có Yunho, những ngày đông đối với cậu mà nói, thật sự rất cô quạnh. Cậu có yêu mùa đông đến như thế nào, cũng khó lòng mà vượt qua. Ánh mắt sắc lạnh của Yunho, cái nhìn hoang vu lãnh đạm của anh, mùa đông với Yoochun, không còn bình yên nữa. 

Ước ao được trở lại trong vòng tay của anh, ước ao được cảm nhận hơi ấm của anh, nhưng bàn tay ấy, hơi ấm ấy đã quá xa vời, đã thuộc về một người hoàn toàn xa lạ. Muốn khóc, nhưng vì lạnh mà không khóc được, vì lạnh mà trái tim đông cứng, vì lạnh mà không thể nói thành lời. Trên chiếc giường rộng lớn, lại chỉ có một mình cậu, trên sàn nhà lạnh lẽo, lại chỉ có một mình cậu.

Chơi vơi quá.

Bất an sâu tận đáy lòng.

Nhớ Yunho.

Đến giấc ngủ cũng châp chờn không yên.

ở ủa ạnh của Yunho, cái nhìn hoang vu lãnh đạm của anh, mùa đông với Yoochun, liền trở lại là mùa  rất đông cảm thấy ch
Hiện tại cũng vậy, Yoochun nằm trên giường liền trăn trở, cậu không sao chợp mắt được dù vẫn đang nhắm mắt. 

Trời đêm lại lạnh thấu xương, vô luận máy điều hoà bật cao đến đâu cũng không tránh được lạnh lẽo. 

Yoochun không ngủ được kiểu gì cơn đau cũng sẽ bộc phát trở lại mà hành hạ cậu. Yunho rất sợ điều đó, anh chỉ mong muốn Yoochun được an giấc, liền quấn lấy Yoochun trong chiếc áo măng tô của mình, sau đó để cậu dựa vào thân người anh, đem tất cả hơi ấm của mình truyền thụ qua cho Yoochun, chỉ mong cơ thể lạnh lẽo của cậu ít nhiều có thể cảm nhận được chút ấm áp. 

Yoochun liền ngủ sâu hơn, khác với vài hôm trước, bây giờ cậu mới thực sự có được một giấc ngủ bình yên, trong vòng tay của Yunho cậu như có thể tìm lại được bản thân mình, cứ như thế tin tưởng anh, dựa dẫm anh, cảm nhận trọn vẹn hết hơi ấm của anh, ích kỷ giữ lấy sự săn sóc đó của Yunho cho riêng mình, giấc ngủ mặn nồng, không hề thao thức.

Yunho cứ thế ôm thật chặt Yoochun, cứ thế quên đi mà siết lấy bờ vai của cậu, sau đó hôn nhẹ lên mý mắt của Yoochun, tràn ngập ẩn tình một lần khó có thể bộc lộ trọn vẹn, chỉ biết trái tim thổn thức lạ lùng, cứ muốn mãi mãi giữ chặt lấy người ấy trong vòng tay, được nâng niu, bảo vệ, gìn giữ như báu vật. 

Mùi thuốc trên cơ thể của cậu, trong hơi thở của cậu lan vào cánh mũi, khiến Yunho không thể kìm nén, nước mắt không toan tính liền tuôn ra.

Yunho bấy giờ mới thực khóc, mới thực đau. Yoochun đang ở trong vòng tay của anh, nhưng lại mong manh đến lạ thường, thứ mùi thuốc đáng sợ đó đeo bám lấy cậu, khiến Yunho không lúc nào cảm thấy an lòng. 

Một đêm nữa lại thức trắng, Yunho chỉ cảm thấy thực sự yên tâm, khi được nhìn tận bằng đôi mắt của mình, giấc ngủ an ổn của Yoochun, thế nên cuối cùng anh, lại một đêm nữa, trắng mãi canh thâu.



Phải gần sáng sớm Yunho mới luyến tiếc bế Yoochun mang lên giường, lúc này anh còn có nhiều việc để làm. Buổi sáng bác sĩ sẽ vào thăm bệnh, thế nên anh phải chuẩn bị một số thứ. 

Đo lại nhiệt độ cho Yoochun, thực yên lòng vì nhiệt độ cơ thể tương đối ổn định. Anh kéo từ trong tủ ra thêm một tấm chăn bông dày, đắp phủ lên người cậu, giữ cơ thể cậu khỏi cái lạnh, đồng thời mở cao máy điều hoà hơn nữa, không khí trong phòng cũng phần nào ấm hơn. 

Sau đó xem lại ấm nước, liền phát hiện nước đã cạn từ lúc nào, Yunho biết thói quen của Yoochun khi tỉnh dậy mỗi sáng là phải uống một cốc nước đầy, thời gian này cậu không được khoẻ, nên ăn uống đều không tốt, những thói quen đó hầu như vẫn không bỏ. 

Yunho liền rời khỏi phòng để đến bàn trực của y tá lấy nước, bên trong phòng chỉ còn lại Yoochun vẫn đang ngủ say. Bình thường có các cận vệ bên ngoài anh sẽ cho họ đi lấy, nhưng hôm nay Yunho lại yêu cầu mấy người về nhà mang ít đồ và máy tính đến cho anh, nên hiện tại bên ngoài rất trống. 

Yunho chỉ muốn nhanh nhanh lấy xong nước để trở về phòng cùng Yoochun, nhưng không may các y tá đã đi đâu mất, khiến anh phải đợi hơn năm phút họ mới quay lại.



Huyn Joong lững thững đi dọc trên hành lang bệnh viện, thời điểm tờ mờ sáng nên bệnh viện vắng không một bóng người. Thực tình anh đã ở lại đây từ ngày hôm qua, nhưng lại chỉ đứng bên ngoài trông chừng vào phòng bệnh của Yoochun, anh nghĩ không nên xuất hiện trước cậu, bởi không muốn Yunho hiểu lầm, không muốn Yoochun phải khó xử, nhưng anh nhớ quá, liền không biết làm sao, chỉ im lặng đứng ở trước cửa. 

Giấc ngủ của Yoochun chập chờn ra sao, rồi nhìn Yoochun say ngủ trong vòng tay của Yunho như thế nào, đều hiện rõ trong tâm trí của anh, mặc dù vậy nhưng Huyn Joong lại cảm thấy rất yên lòng, chí ít Yoochun có thể ngủ được qua một đêm an ổn, đối với anh chỉ cần như vậy đã là hạnh phúc lắm rồi. 

Sớm nay Huyn Joong đi ra ngoài hút thuốc để cơ thể ấm hơn, bây giờ lại âm thầm đi men theo hành lang đến trước cửa phòng của Yoochun. Nhìn vào không thấy Yunho đâu cả, Huyn Joong nhìn quanh, khắp nơi trong khoa đều không thấy bóng Yunho. Anh lo lắng nhìn vào bên trong, không biết Yoochun còn ngủ hay đã thức, nếu thức dậy bất ngờ mà không thấy Yunho, hẳn cậu sẽ rất hoảng hốt. 

Huyn Joong thầm trách Yunho, không hiểu vì sao lại bất cẩn đến như vậy, lẽ ra phải có một người ở cùng Yoochun, cho cậu được một cái lý do vì sao anh ta vắng mặt, để cậu có thể an lòng mới phải. 

Nghĩ vậy, Huyn Joong liền mở cửa phòng bước vào, lại gần giường của Yoochun, chỉ tha thiết nhìn cậu ngủ. 

Vừa mới đối diện với Yoochun như vậy đã khiến trái tim anh xốn xang đến lạ kỳ. Khẽ khàng cúi xuống, nhìn chăm chú gương mặt của Yoochun, bàn tay liền tìm đến mái tóc của cậu, muốn được vuốt ve, thế nhưng tay anh chỉ mới vừa đưa lên liền ngập ngừng, run run. 

Huyn Joong thở dài, đành buông tay xuống, anh không nên chạm vào cậu, không nên khiến cậu lưu lại bất cứ điều gì, bởi như thế chẳng có ích lợi gì ngoại trừ việc khiến cậu lưu lại ưu thương cùng vướn bận.

Cuối cùng anh mới ngồi xuống, ánh mắt khắc khoải ngắm nhìn Yoochun đang thiêm thiếp, mi mắt cong vút rung rung, dường như có điều gì khiến cậu bất an, có lẽ là vừa rời khỏi vòng tay của Yunho, trở lại với chiếc giường này làm cho cậu cảm thấy chơi vơi, không bình yên. 

Đắn đo một lúc, nhưng thực đau lòng, Huyn Joong không thể chịu đựng thêm được liền nhẹ nắm lấy tay của Yoochun, anh mong rằng cậu có thể cảm nhận được hơi ấm cùng sự che chở mà bớt đi phần nào cảm giác bất an này. 

Bàn tay của cậu, một chút lạnh lẽo, một chút mỏng manh, liền trở nên nhỏ bé trong lòng bàn tay ấm áp mạnh mẽ của Huyn Joong, khiến anh không thể chịu đựng mà siết lấy, nhẹ hôn lên mu bàn tay, như thể nhắn gửi hết nỗi lòng của mình, chìm đắm trong cái hôn dịu dàng đầy ưu thương ấy.

Biết là anh không nên làm như thế, không nên gây thêm bất cứ rắc rối nào cho Yoochun, nhưng thực tâm anh không thể nén nhịn tình cảm của mình. Biết rằng bản thân ích kỷ, nhưng Huyn Joong không muốn dừng lại, càng không muốn ngăn khát vọng được ở bên Yoochun, mỗi ngày lớn dần lên trong anh, cho đến bây giờ thì đã vượt quá tầm kiểm soát của anh mất rồi. 

Và rồi trong sự bất lực tận cùng, anh lại bắt đầu nghĩ đến ước nguyện, cầu nguyện những điều bình an sẽ đến được với người anh yêu thương.

 “Nếu có thể cho con xin một điều ước, con chỉ ước rằng, Yoochun có thể trở lại với cuộc sống như trước đây, vui vẻ, hạnh phúc, lúc nào cũng mỉm cười, chưa từng vướng bận âu lo, phiền muộn. Con chỉ cầu xin cho căn bệnh quái ác này hãy buông tha cho Yoochun. Xin hãy tiếp thêm cho em ấy sức mạnh để chống chọi lại với bệnh tật. Xin hãy cứu sống em ấy, xin hãy bảo vệ cho con người đáng thương này, để Yoochun có thể được sống bình yên bên Yunho, như đúng ước nguyện của em ấy. Nếu được như vậy, con sẵn sàng rời bỏ Yoochun, sẵn sàng bước ra khỏi cuộc đời của em ấy, sẵn sàng trở thành kẻ vô hình trước Yoochun, xin hãy lắng nghe lời cầu nguyện của con, xin hãy cứu lấy Yoochun của con, con cầu xin Người.”

Huyn Joong nhắm mắt lại, hai tay đan lại tựa vào trán, anh không biết lời thỉnh cầu thành khẩn đó của anh có đến được với Thần linh, hay Đức Chúa trời hay không, nhưng với nỗi đau cùng sự tuyệt vọng, anh không ngừng cầu nguyện, biết đâu sẽ có một ngày, những đấng tối cao đó rủ lòng thương mà cứu lấy Yoochun của anh. 

Huyn Joong là mẫu người không tin vào thần thánh, anh thuộc kiểu người căm ghét sự cầu may và những điều ước vô bổ. Với anh, chỉ có những kẻ hèn yếu, những kẻ ưa dựa dẫm, khao khát tìm kiếm vận may mới làm những chuyện vớ vẩn như thế. Vì vậy anh luôn có định kiến với bất cứ người nào nói với anh Ước gì thế này, Ước gì thế nọ. 

Thế mà bây giờ, chính bản thân Huyn Joong lại đang cầu nguyện, và bất giác anh đã từ bỏ luôn cả con người cao ngạo ngày trước mà hạ mình cầu xin những bậc thần thánh, với mong muốn họ có thể giúp ước nguyện của anh thành hiện thực. Huyn Joong chỉ khao khát duy nhất một điều làm thế nào để có cứu sống được Yoochun, có thể mang Yoochun thoát khỏi căn bệnh đáng sợ này.

Áp bàn tay của Yoochun vào má, yêu thương muốn níu giữ lấy cậu, lại không có dũng khí giành lấy, không phải yếu hèn, cũng không phải bỏ trốn, chỉ là không muốn cậu phải chịu thêm bất hạnh.

Thế nhưng Huyn Joong vẫn tự nhận mình là một kẻ tham vọng không biên giới.

Có ích kỷ không, anh lại mân mê vào vầng trán của Yoochun.

Có xấu xa không, anh liền vuốt ve gò má.

Có nhẫn tâm không, anh chạm nhẹ vào bờ môi khô nứt của cậu.

Có độc ác hay không, khi anh tiến lại gần muốn được hôn lên đôi môi ấy, thật sâu.

Tuy nhiên liền cảm nhận một luồng khí lạnh băng đột ngột chạy dọc sống lưng.

Quay sang bất ngờ liền thấy Yunho đang nhìn chằm chằm vào mình.
Huyn Joong không hề biết rằng, Yunho đã trở lại phòng bệnh từ lúc nãy, chỉ là nhìn thấy anh, nên im lặng đứng bên ngoài. 

Có lẽ chỉ vì mãi chăm chú nhìn Yoochun, mà anh không nghe thấy tiếng mở cửa, dù trong âm thanh đó chất chứa hàng loạt cảm xúc lẫn lộn, mà chiếm phần lớn chính là sự tức giận đang bốc hoả, tác động lên tay nắm cửa mạnh hơn bình thường.

Yunho nhìn trân trối vào Huyn Joong, lại chuyển ánh mắt xuống bàn tay của anh đang nắm lấy tay Yoochun, hàng lông mày khẽ chau lại. Mặt thoáng chút đỏ, nhưng liền kìm xuống hết cỡ, bởi không muốn gây sự trong bệnh viện, và nhất là trong phòng bệnh của Yoochun. Tuy nhiên lòng thì nao núng, chỉ mong Huyn Joong mau bỏ tay ra, nếu không chắc chừng ít giây nữa thôi, anh sẽ lao đến mà kéo anh ta, quăng mạnh ra khỏi phòng. 

Mặc dù thế nhưng Huyn Joong không hề nao núng, anh liền đứng dậy, ánh mắt nhìn thẳng Yunho không rời đi. Rồi anh nói lớn, có vẻ như âm thanh lấn át cả tiếng máy điều hoà, là thứ âm thanh tối kỵ trong phòng bệnh:

_ Jung Yunho, cậu đã đi đâu thế, tại sao lại để Yoochun ở lại một mình?

Yunho liền giữ sắc mặt bình thản trở lại đối với Huyn Joong mà nói:

_ Tôi xuống lầu lấy nước, Yoochun khi thức dậy đều phải uống một cốc nước đầy. Nói rồi, Yunho liền đi vào, bước qua Huyn Joong cũng không có ý chào đón.

_ Nhưng ít ra cậu cũng phải đợi đến lúc Yoochun thức đã chứ? – Huyn Joong quay lại, nhìn Yunho sắp xếp lại mọi thứ trên bàn, liền không nhân nhượng mà lớn tiếng. – Cậu thừa biết rằng Yoochun thức dậy không thấy cậu sẽ hoảng hốt thế nào kia mà, tại sao còn làm như thế?

_ Tôi biết. – Yunho nhỏ giọng lại. – Là tôi đã sơ suất, nhưng tôi không định đi lâu như thế, chỉ là y tá đã đến phòng bệnh khác, nên có ý đợi họ quay lại thôi.- Nói rồi quay lại nhìn Huyn Joong. – Nhưng dù gì đó cũng là việc của tôi, cậu không cần phải bận tâm.

_ Cậu nói như thế mà nghe được sao?

_ Bỏ tay ra đi. – Lại nhìn trừng trừng vào bàn tay của Huyn Joong.

_ Cái gì chứ?

_ Tôi bảo cậu bỏ… ngay… bàn… tay… ra.

Yunho gằn từng tiếng, âm thanh nói như sự kìm nén của ống dưỡng khí sắp nổ tung.

Huyn Joong càng ương ngạnh hơn, anh nắm chặt tay Yoochun:

_ Tôi không thể buông ra được, Jung Yunho, cậu lúc nào cũng chỉ thích bỏ rơi Yoochun mà thôi.

Yunho không nói, liền lao đến một phát kéo tay Huyn Joong đẩy anh ra, sau đó nắm chặt lại bàn tay của Yoochun. Huyn Joong chới với suýt ngã nhào xuống, nhưng anh cố gượng.
Yunho liền nói:

_ Đó là chuyện của tôi, không liên quan đến cậu, Kim Huyn Joong cậu không có tư cách gì đứng ở đây, mau về đi.

_ JUNG YUNHO!!!

Bất ngờ tiếng gọi của Huyn Joong khiến Yoochun giựt mình, cậu liền cử động thân người. Cả Yunho và Huyn Joong đều sửng sốt, Yunho vội giữ lấy hai cánh tay của Yoochun, trong khi cậu không ngừng gọi: “Yunho… Yun… Yun…”, Yunho liền trấn an:

_ Yoochun à, anh đây, không sao đâu, không có chuyện gì đâu, em đừng sợ, hãy ngủ thêm chút nữa nào. Yoochun ngoan, ngủ đi em.

Huyn Joong cũng vội vã chạy lại xem chừng biểu hiện của Yoochun, gương mặt của anh không ngừng lo lắng, nếu Yoochun lại bị mất ngủ thì thật sự rất không tốt cho sức khoẻ của cậu, đêm hôm qua khó khăn lắm cậu mới ngủ được an ổn được một chút, giờ lại bị giựt mình thức giấc là không được. Anh tự mắng mình đã quá hồ đồ, lẽ ra không nên lớn tiếng mới phải.

Yunho quay sang thấy Huyn Joong, liền kìm nén cố gắng giữ cho thanh âm nhỏ lại mà nói:

_ Cậu hãy ra ngoài đi, lát nữa trông choYoochun ngủ lại xong tôi sẽ ra gặp cậu, chúng ta sẽ nói chuyện sau.

Huyn Joong nghe vậy, thực sự không còn tâm trạng từ chối, nhìn Yoochun như vậy anh rất không an lòng, cuối cùng cũng phải nghe lời Yunho, bước ra ngoài.

Sau khi giúp Yoochun ngủ lại, thì bà Hye In cũng đã vào, Yunho tạm gửi Yoochun cho bà và đi ra gặp Huyn Joong dưới sảnh bệnh viện. Quay lưng bước đi rồi, liền nghĩ nghĩ một lúc, quay trở lại nhìn chăm chú gương mặt say ngủ của Yoochun, cuối cùng nắm lấy bàn tay của cậu đặt vào trong chăn:

_ Anh không muốn, anh ta nắm tay em đâu. Em có thể, trong lúc không có anh cũng đừng tuỳ tiện trao tay của mình cho bất cứ ai có được không? Cho dù có mệt mỏi, cũng nhất định phải đợi anh trở về.

Yêu thương hôn lên vầng trán của cậu, lúc này Yunho mới xoay lưng rời đi.



2 nhận xét:

  1. hehe em thích chap này của ss nè
    ôi bạn chun tuy ốm đau mà có đến 2 người yêu thương hết mình hết lòng lun, bạn ý có giá quá nha ~~~, ah hình như còn có yoo ah in thích bạn ấy nữa phải ko ss, nhưng sao nhân vật ấy chỉ thấy xuất hiện có tí xíu rùi lặn mất tăm lun vậy ss
    bạn yun có tính sỡ hữu thiệt cao nha:"Anh không muốn, anh ta nắm tay em đâu. Em có thể, trong lúc không có anh cũng đừng tuỳ tiện trao tay của mình cho bất cứ ai có được không? Cho dù có mệt mỏi, cũng nhất định phải đợi anh trở về."
    đọc chap này thấy tội hyunjoong quá ss

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. hì hì
      em thấy thik thì ss vui rồi
      Yun mà, yêu càng nhiều thì sở hữu càng cao em ạ
      Yoo Ah In không phải chỉ xuất hiện chút xíu thôi đâu, các chap sau em sẽ hiểu được vị trí của anh ý
      tuy ss thik ngược bạn Chun, nhưng đợt này lại mần tình yêu cho bạn ý thật nhiều
      bạn Chun phải thực có giá a
      vì bạn ý là người mà ss chăm chút nhứt mừ, cả về yêu thương lẫn hành hạ ;))
      nói đùa thôi, ở đây ss sẽ không để quên các nhân vật đâu
      em đừng lo
      chờ chap sau nhé
      moizzzz!!!

      Xóa

♥ Hand ♥

♥ Hand ♥