Love

Love
Vì ta đã trót yêu họ, vì yêu nên không có quyền hồi tiếc, vì yêu nên không có quyền lãng quên....

Thứ Sáu, 17 tháng 5, 2013

[Fanfic] Late | 2U | Xong phần nài



Yoochun đứng sững lại, cứ giống như cậu vừa nhìn thấy một tinh thể lạ phá vỡ cả địa cầu này, hoặc là một cơn đại hồng thủy dâng lên choáng ngợp cả tâm hồn lẫn thể xác.

Từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên Yoochun cảm thấy một xúc cảm kỳ lạ đến như vậy, từ trước đến nay chẳng một ai có thể khiến cậu đông cứng toàn thân như thế này.

_ Yoochun a. – Yunho hối hả gọi, rồi liền cố đẩy chiếc xe của mình tiến lại thật sát Yoochun, nhưng theo phản xạ thật tự nhiên, Yoochun liền lui lại vài bước, khiến Yunho có đôi chút kinh ngạc.

Rồi không hiểu nguyên do từ đâu, Yoochun liền nhoẻn miệng cười một cái, giống như kiểu giả tảng, một hình thức lấp liếm chính hiệu, một nụ cười như mọi ngày, nhưng bên trong chất chứa những cảm xúc khó tả:

_ Yunho hyung, đã lâu không gặp.

_ Yoochun….

_ Em định trở lại để lấy một số thứ, không nghĩ lại gặp anh như thế này.

Yunho vẫn tròn xoe hai mắt nhìn Yoochun, cảm tình thấu hiểu được Yoochun hoàn toàn khác với mọi ngày.

Yoochun hối hả, cậu làm ra vẻ gấp gáp nói:

_ Anh, em phải đi rồi, hôm nay em có việc bận, hẹn gặp lại anh sau. – Vừa nói chân lại vừa rảo bước, cố ý lướt qua thật nhanh, vì Yunho sẽ không thể giữ cậu lại trong tình trạng này, nên có thể sẽ nhanh chóng rời khỏi đây một cách an toàn, theo cách nghĩ của cậu, thì sẽ giúp cho cả hai bớt đi khó xử.

Thế nhưng vừa mới có ý định lao đi, thì liền bị bàn tay của Yunho hấp tấp níu lại, trên tay của anh đột nhiên có sức lực kỳ lạ, siết mạnh tay Yoochun, nhất định không muốn buông ra. Khó khăn lắm mới có thể gặp được, anh đời nào để vuột mất cơ hội.

Chỉ là gọi Yoochun bằng một chất giọng khẩn thiết:

_ Yoochun a…

Giọng nói đó khiến Yoochun chùng xuống hẳn, khác với quyết tâm ban đầu, bây giờ cậu giống như mất hết sức lực phản kháng, khẽ quay lại đối diện với Yunho.

_ Em làm sao vậy, rất lâu đã không gặp, bây giờ lại có ý muốn chạy trốn?

_ Em… không có.

Yunho vẫn nắm chặt tay, lần đầu Yoochun nhận thấy được sức mạnh thật sự của Yunho, khiến bàn tay cậu đỏ lên, mà tâm cũng không cảm thấy đau, chỉ là không muốn rời khỏi bàn tay ấy.


Cả hai ngồi ngoài sân vườn, khoảng sân rộng rãi, thoáng đãng, thật sự rất thích hợp trong hoàn cảnh này, khi mà cả anh và cậu còn có nhiều điều muốn bày tỏ. Yoochun ngồi yên vị trên chiếc ghế gỗ dài, không đối diện với Yunho, ánh mắt chỉ hướng ra xa.

Yunho nhìn cậu, cảm thấy có chút xa lạ nào đó chơi vơi trong ánh nhìn của Yoochun, phút chốc anh đã quên mất giữa anh và cậu đã luôn tồn tại một khoảng cách, chí ít bây giờ cậu đang ở thật gần anh, thật gần.

_ Em đã ở đâu lâu nay vậy?

_ Em đang học thi, sắp thi học kỳ rồi.

Yoochun đáp tĩnh tại, lại quay lại nhìn Yunho, mỉm cười thật tươi.

_ Bận đến thế sao?

_ Vâng. – Yoochun gật đầu.

_ Ra thế, thảo nào không vào thăm anh được. – Yunho nói, giống như kiểu tự an ủi.

_ Em có xem xét qua về kết quả trị liệu, mọi thứ đều tốt đúng không?

_ Uhm, đúng vậy, anh vẫn tích cực trị liệu mà, em yên tâm.

_ Thế là tốt rồi. Thật sự dạo gần đây em không được rảnh lắm, xin lỗi anh.

_ Ồ không sao, chỉ là anh cảm thấy lạ khi em không vào thôi, với lại….

Anh cũng có ý muốn nói sẽ giới thiệu Jaejoong với Yoochun, muốn tạo dựng mối quan hệ cho Yoochun với thần tượng của cậu. Nhưng nói đến đó, chợt cảm thấy lời nói quá dư thừa, chẳng phải cậu chính là người đã đưa Jaejoong đến đây hay sao. Thay vì nói những lời dài dòng, anh chợt nhớ mình chưa nói lời cảm ơn Yoochun.

_ Yoochun a, có phải em… đã gửi thư cho Jaejoong?

Yoochun không nói, nhưng nhìn thẳng vào Yunho, ánh mắt hoàn toàn thừa nhận lời anh nói là sự thật.

_ Yoochun, cảm ơn em, thực sự cảm ơn.

_ Có gì phải cảm ơn ạ?

_ Em đã đưa Jaejoong về lại với anh, thực sự anh rất biết ơn, không hiểu sao lúc nào anh cũng… mắc nợ em…

_ Ồ không chuyện đó có gì to tát, anh là bạn em, dĩ nhiên em phải giúp anh rồi, đừng nghĩ nó quan trọng hóa lên như thế. – Yoochun cố gắng cười thật tươi, rồi vỗ vào vai Yunho một cái, tỏ ý như người chiến hữu.

_ Thật sự, anh đã mang nợ em rất nhiều mà, ơn cứu mạng, lại là ơn giúp anh… được gặp lại Jaejoong.

_ Trời đất, anh khách sáo từ khi nào vậy, em chẳng có ơn gì với anh cả. Xem nào, cứu mạng, ai trong hoàn cảnh đó cũng phải làm thế thôi, hơn nữa, Taesung mới là người cứu anh thực sự. Còn chuyện với Hero, thật ra em cũng muốn nhìn thấy thần tượng của em được hạnh phúc, chỉ đơn giản vậy.

Yoochun cười liếng thoắng, đột nhiên cậu cảm thấy mình thực sự là một siêu sao Hollywood, xứng đáng được trao giải Oscar cho diễn xuất quá ư thành thạo của mình, hay chí ít phải là giải Rồng xanh chứ chẳng chơi.

Yunho cũng mỉm cười, nhưng thâm tâm anh đột nhiên có cảm giác chơi vơi lạ lùng.

_ Yunho…

Nghe tiếng Yoochun gọi, Yunho liền nhìn cậu, Yoochun từ tốn nói:

_ Từ bây giờ, chắc là em khó lòng vào thăm anh thường xuyên được, chắc anh cũng hiểu, em dạo này rất bận rộn, kỳ thi sắp tới rất quan trọng, em không thể bỏ lỡ được.

_ Ừ, em đừng lo, anh không sao mà, bên cạnh anh còn có anh So, anh Kim và Jaejoong, nên sẽ không sao. – Nói thế nhưng chẳng biết sao lại cảm thấy rất trống trải.

_ Em cũng nghĩ thế, Jaejoong sẽ chăm sóc cho anh rất tốt. Được ở bên cạnh người mình yêu, chắc chắn bệnh tật sẽ không còn là vấn đề nữa.

_ Đúng vậy, do đó em đừng lo, hãy cố gắng tập trung cho việc học.

_ Yunho, cảm ơn anh đã hiểu cho em.

_ Sao em lai nói như thế, anh cảm ơn em còn không hết mà?

Yoochun cười tươi, nhưng hiển nhiên trong ánh mắt lại chất chứa một nỗi ưu tư, không thể nào giãi bày hết được, hay chính tại cậu cũng không hiểu cái cảm giác lạc lỏng này là thế nào, tại sao cậu lại cảm thấy không muốn rời xa người con trai này chút nào, dù mới quen với anh ta chưa bao lâu. Rốt cuộc thì vì sao cậu lại kỳ lạ như vậy, chính bản thân Yoochun cũng không hiểu nổi.

Về phần Yunho, bản thân anh cũng là giằng co giữa hàng loạt cảm xúc, nửa muốn để Yoochun đi, nửa muốn giữ cậu ở lại, Yunho cũng không hề biết tại sao mình lại có những suy nghĩ mâu thuẫn đến như thế. Park Yoochun với anh là gì, thật sự là gì? Nếu chỉ đơn thuần là người ơn, thì những cảm xúc này xuất phát từ đâu?

_ Anh nhất định phải siêng năng tập luyện nhé, nhất định phải hồi phục.

Giọng nói của Yoochun vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Yunho, khiến anh khẽ giật mình, rồi đưa đôi mắt ngạc nhiên, hàm ý hỏi cậu đang nói gì.

Yoochun đôi chút kinh ngạc, đối với Yunho lại hỏi:

_ Sao anh lại nhìn em như thế?

_ Ồ, anh chỉ… chỉ muốn hỏi là, em vừa nói cái gì thôi.

_ Ôi trời, anh đang phiêu du ở góc nào vậy, em nói mà chẳng biết luôn. – Yoochun ra chiều hờn dỗi.

_ Ấy không, anh chỉ là đang suy nghĩ vẩn vơ, em nói đi, anh muốn nghe lại.

_ Em chỉ là muốn nói, anh nhất định không được xao lãng chuyện tập luyện, chỉ vậy thôi.

_ À, ờ, là vì chuyện đó… - Yunho bất chợt dấy lên một chút thất vọng, anh còn muốn cậu nói điều gì nữa, ngoài chuyện khuyên anh siêng năng luyện tập ra.

Yunho anh trong công việc bao giờ cũng thông minh, dự liệu tiên đoán như thần, nhưng không hiểu sao trong tình cảm giữa người với người, trong những mối liên quan giữa hệ số trái tim và hệ số lý trí, anh đều trở nên ngốc nghếch lạ kỳ.

Chính Yunho cũng cảm thấy oán hận bản thân mình.

_ Em lúc nào cũng mong tin tốt lành của anh.

_ Anh nhất định sẽ cố gắng hết mình.

Yunho mỉm cười, hàm ý như muốn khẳng định quyết tâm của mình, cũng mong Yoochun có thể an lòng.

_ Em tin là anh sẽ làm được.

Yoochun lại nhìn thẳng Yunho, bày tỏ hết niềm tin của cậu đối với anh, cũng giống như là một lời động viên chân thành, không thể tiến xa hơn được thì chí ít vẫn còn có thể trở thành anh em, bạn bè, đơn giản vậy.

Chợt có điện thoại reo lên, Yoochun bắc máy.

_ Alo…. Ừ, tôi đang ở viện điều dưỡng. Sao chứ?.... Anh đang nói cái gì?

Yunho lắng nghe, hình như có chuyện gì đó.

_ CÁI GÌ CHỨ? ANH ĐANG NÓI CÁI GÌ VẬY?

Yoochun thét lên trong điện thoại, khiến Yunho cũng giật nảy người.

Không biết bên đầu dây kia nói gì mà cậu hốt hoảng như vậy.

 Yunho căng thẳng nhìn Yoochun, rồi khẽ hỏi:

_ Có chuyện gì vậy em, Yoochun a?

_ Yunho, em phải đi đã, có chuyện gấp em phải giải quyết, hẹn gặp lại anh sau.

_ Nhưng mà chuyện gì, sao em lại…?

_ Không, không có gì đâu, chuyện này để sau hãy nói, giờ em phải đi đã.

_ Yoochun a.

Yoochun lao đi, được vài bước liền đứng khựng lại, giống như nhớ ra điều gì đó.

Quay lại nhìn sững Yunho, trong khi anh lại thật sự rất lo lắng, không biết có chuyện gì mà lại khiến cho cậu hoảng hốt như vậy.

Nhưng Yoochun bước đến gần Yunho, rồi từ trong cặp lấy ra một vật giống như một tấm ảnh:

_ Có một thứ em muốn trả lại cho anh.

Liền đưa đến trước mặt Yunho, anh với tay cầm lấy, càng ngạc nhiên hơn khi thấy đó là tấm ảnh anh và Jaejoong, ngày trước Yoochun đã giật lấy.

Yunho ngạc nhiên nhìn Yoochun, nhưng cậu chỉ khẽ đáp:

_ Em nghĩ rằng đã đến lúc phải trả nó lại cho anh, hãy hứa với em đừng bao giờ đánh mất tình yêu một lần nữa, được không Yunho?

_ Yoochun a…

_ Hứa với em nhé, lần này anh nhất định phải bảo vệ tình yêu của mình.

_ Được, anh hứa với em, anh sẽ không bao giờ, để vuột mất người mình yêu một lần nữa.

_ Tốt rồi, bởi vì anh là Jung Yunho, cho nên em rất tin anh.

Nói xong liền quay lưng đi thật nhanh, đúng hơn là chạy, Yoochun liền cắm đầu chạy về phía trước, cậu không có ý định ngoái lại, một đường thẳng tắp như vẽ lại trên không trung một vệt sao dài. Thật nhanh giống như một kiểu chạy trốn, không muốn tìm lại những gì đã để lại phía sau.

Còn lại Yunho, anh chỉ có thể ngơ ngẩn nhìn theo bóng Yoochun khuất dần sau những hàng cây, cho đến khi nhân ảnh của cậu chỉ còn là một vệt chấm mờ. Trên tay khẽ run lên khi cầm lại tấm ảnh, tại sao chính anh lại cảm thấy tâm cang nặng trĩu như thế?

Yunho cảm nhận rằng, đó có thể là lần cuối cùng anh được nhìn thấy Yoochun, theo đúng nghĩa là Park Yoochun.

Bất giác sóng mũi cay cay, bất quá nước mắt cũng chợt ngân lên trong đáy mắt. Bản thân khó lý giải, chỉ biết hiện tại thực sự rất đơn độc, và trống vắng.


Trở về phòng, liền cảm thấy mọi thứ thuộc về Yoochun đều không còn nữa, những quyển sách, máy nghe nhạc, … cả chiếc khăn mùi soa cậu luôn để bên cạnh bàn của Yunho, tất thảy đều không còn.

Nhìn xung quanh cả căn phòng bất chợt rộng lớn đến ngộp thở.





Yoochun yêu cầu người tài xế dừng xe trước một ngôi nhà, không phải là căn nhà của cậu, đơn giản là một căn hộ cao cấp nằm ở trên dãy phố liên kế, là nơi mà Yoochun thường dùng làm chỗ để vẽ tranh.

Yoochun không bày phòng vẽ trong nhà, khiến cậu không có không gian tự do, vì vậy cha của cậu đã mua một căn hộ trong khu liên kế này làm phòng tranh cho Yoochun.

Vội vã mở cửa, Yoochun chạy nhanh vào, có vài người cận vệ đứng bên ngoài, nhìn thấy Yoochun, vội cúi chào.

_ Chú Kim đâu? – Yoochun vội vã hỏi.

_ Dạ ông ấy đang ở bên trong.

Yoochun không hỏi thêm, liền đi vào trong nhà.

Bước nhanh lên cầu thang, về phía căn phòng nghỉ của cậu, Yoochun mở cửa ra.

Ông Kim đang ngồi bên cạnh chiếc giường, thấy cậu vội đứng lên, để lộ gương mặt của người đang nằm ngủ thiếp trên chiếc giường đó, không ai khác chính là Jaejoong.

_ Chuyện gì vậy, thế này là sao?

_ Dạ chuyện khá dài, tôi sẽ kể cho thiếu gia nghe sau, cậu ấy vừa mới được tiêm thuốc an thần, nên không sao nữa rồi.

_ Những vết thương đó là thế nào?

_ Có lẽ trong lúc giằng co mới có những vết thương đó, nhưng không sao đâu ạ, cậu chủ đừng lo.

Yoochun khẽ nhìn Jaejoong, cậu không biết nguyên do vì sao lại ra cớ sự này, nhưng xem ra mọi chuyện không còn đơn giản như cậu nghĩ.

Ra hiệu cho người quản gia bước ra ngoài, Yoochun muốn nghe thuật lại mọi chuyện.

Ông Kim kể rằng, sau khi Yoochun yêu cầu phải có người bí mật theo bảo vệ Kim Jaejoong, thì đột nhiên khi xuống nhà xe, đúng là đã có mấy gã lạ mặt chụp thuốc mê lên mặt cậu ấy và đặt vào xe chở đi. Khi các vệ sĩ xuống đến nơi thì chiếc xe đó đã lao ra khỏi cửa, vì vậy mà tất cả đã đuổi theo.

_ Rồi sao nữa?

_ Sau một hồi đuổi bắt thì không may bọn họ đã bị cắt đuôi, tuy nhiên do lúc chiếc xe kia vừa lao ra khỏi cửa garage, thì cậu Jin đã nhanh trí ném điện thoại lên phía sau xe, từ đó mà đã dò được vị trí của bọn chúng.

_ Và các ông đã tìm thấy Kim Jaejoong ở đâu?

_ Trong một nhà kho ở khu cảng bị bỏ hoang.

_ Tại sao bọn chúng lại bắt Jaejoong đến đó?

_ Tôi đang cho người đi tìm nguyên nhân, sẽ sớm có kết quả thôi ạ.

Yoochun nén thở mạnh, giống như cậu vừa trải qua một cơn khủng hoảng đang sợ, đột nhiên cậu mường tượng ra sự tình của hai năm về trước, hầu như không bình thường giống như Yunho đã kể, chắc chắn phải có một ẩn tình nào khác.

_ Nhưng mà….

_ Sao chứ, ông nói đi?

_ Thật ra tôi cũng không biết nên nói như thế nào, mặc dù đã có máy dò tìm, nhưng mà cũng rất lâu sau đó họ mới tìm được cậu Kim Jaejoong. Nhưng khi đến nơi đã thấy rất nhiều….

_ Rất nhiều cái gì?

_ Những tên trong tổ chức Quajin.

_ Quajin, là cái gì?

_ Xin mạn phép khi nói điều này với cậu chủ.

_ Ông nói đi, tôi đâu còn nhỏ để không thể tiếp thu chứ.

_ Băng đảng Quajin này vốn là tập hợp những tên hỗn đản, được thuê đã thực hiện các phi vụ bắt cóc và…

_ Và gì?

_ Cưỡng hiếp.

_ CÁI GÌ CHỨ?

Yoochun vô cùng hoảng hốt khi nghe đến đó, cậu trợn tròn hai mắt lên nhìn ông Kim, khiến ông cũng bất an theo:

_ Xin cậu chủ đừng nghĩ ngợi gì cả, thật ra bọn chúng là thuộc trong giới giang hồ, được thuê mướn và trả tiền ạ.

_ Nhưng, nhưng tại sao lại là Jaejoong.

_ Bọn này có một sở thích ham muốn với những người đàn ông đẹp và nổi tiếng. Bọn chúng thường thực hiện các phi vụ rồi quay phim lại, dùng đó làm cách khống chế nạn nhân, để moi tiền từ họ, cũng như ép họ phải tham gia vào các cuộc vui của bọn chúng.

_ Bệnh hoạn, đúng là một lũ bệnh hoạn mà.

Yoochun khẽ nghiến răng.

_ Cũng may khi chúng tôi tìm đến đó, bọn chúng vẫn chưa kịp làm gì cậu ấy, có lẽ thấy người lạ nên cuối cùng tất cả đã bỏ trốn ạ.

_ Không được rồi, phải đề cao cảnh giác hơn, các ông hãy mau tìm ra kẻ chủ mưu đứng đằng sau vụ này, và bằng mọi giá phải tóm gọn hang ổ của bọn chúng.

_ Vâng tôi hiểu, xin cậu chủ đừng lo lắng.



 
Bước về phòng, im lặng nhìn Jaejoong đang thiêm thiếp, trong vẻ mặt lại ẩn hiện nỗi sợ hãi cùng bất an, khiến Yoochun cũng có đôi chút nhói lên:

_ Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra với anh, tại sao anh lại phải rời xa Yunho? Chẳng lẽ có chuyện gì khó bày tỏ lắm sao?

Yoochun chăm chú nhìn Jaejoong, rồi khẽ nói, giống như muốn đánh thức Jaejoong dậy để hỏi ngọn nguồn, nhưng kỳ thực cũng chẳng lấy danh nghĩa gì để hỏi han, đơn giản Jaejoong là thần tượng của cậu, hơn nữa lại là người yêu của Yunho, vì vậy mà muốn tìm hiểu hay sao?

Yoochun khẽ thở dài, ngồi xuống bên cạnh giường của Jaejoong:

_ Anh hãy tỉnh dậy và giãi bày hết với Yunho, chỉ có cách đó mới có thể giúp anh thoát khỏi tình cảnh này.

Kéo chăn đắp lại cho Jaejoong, hồi lâu Yoochun cũng đứng dậy rời đi.





_ CÁI GÌ CHỨ?

_ Xin tiểu thư hãy tha lỗi.

_ Các người, một lũ vô dụng các người, một tên ẻo lả như thế mà cũng không làm gì được hay sao?

Yoen Hee tức giận ném những lọ hoa và ly tách vào đám hầu của mình, cô nàng giận tím tái mặt mày.

_ Xin lỗi tiểu thư, lúc đầu kế hoạch đã thành công, nhưng không hiểu từ đâu có một đám người đến quấy phá.

_ Cái gì chứ, đám người đó là ai?

_ Chúng tôi cũng chưa rõ ạ, nhưng mà bọn chúng trông lạ lắm, chúng tôi chưa thấy bao giờ.

_ Khốn nạn thật. Các anh mau đi bắt tên khốn Kim Jaejoong đó về đây cho tôi, bằng không tôi sẽ làm cỏ tất cả gia đình của các anh. RÕ CHƯA HẢ??????????

_ Dạ, dạ, xin tiểu thư bớt nóng.

Bọn thuộc hạ vội vã kéo ra ngoài, để lại một mình Yoen Hee trong cơn cuồng phong giận dữ.

_ Khốn nạn, là đứa nào dám cản đường Lee Yoen Hee này, nếu để ta biết được, ta sẽ làm thịt nó.

Yoen Hee nghiến răng đến đáng sợ, ánh mắt sắc lạnh như dao, trên tay lại nắm chặt lại, trông cô ả không khác gì một mụ phù thủy nanh ác.

Để thỏa mãn cơn giận, Yoen Hee quyết định mở hộc tủ ra và lấy trong đó cuồn băng, sau đó cho vào máy quay và mở lên:

“KHÔNG, ĐỪNG, ĐỪNG MÀ, KHÔNG… LÀM ƠN THA… CHO TÔI”

“KHÔNG, YUNHO, CỨU EM, KHÔNGGGGGGGGG”

Trong cuồng băng vang lên tiếng gào thét đau thương của Jaejoong, cũng những âm thanh rất kỳ lạ, giọng cười man rợ ẩn hiện trong đêm tối.

Yoen Hee khoái trá cười lớn lên, trong giọng cười đầy thỏa mãn cùng dục vọng và cơn bệnh hoạn hòa lại làm một.

“KHÔNG AAAAAAAA”

“LÀM ƠN, THA… THA… CHO TÔI”

“Ư Ư AAAA, KHÔNG KHÔNG……..”


Kim Jaejoong, đó là hậu quả do mày tự gây ra, chờ đó, tao sẽ khiến cho cuộc đời của mày không bao giờ có thể ngẩng lên được nữa.

Nói đoạn, cô ả liền đanh sắc mặt lại, nhịp nhịp các đầu ngón tay lên bàn, trông giống như một ác quỷ đang khát máu người.

Nhưng lần này Lee Yoen Hee đã không ngờ được rằng, mình đã gặp khắc tinh lớn nhất trong cuộc đời của cô ta.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

♥ Hand ♥

♥ Hand ♥