*** Chap 68 ***
Vẫn là em không muốn cho anh một chút cơ hội để chuộc lại lỗi lầm đã qua, vẫn là em đan tâm bắt anh phải chấp nhận hiện thực tàn khốc này. Chẳng lẽ đó là tất cả những nhân quả mà anh đã tự tạo ra?
Về đến cửa nhà Yoochun đã ngủ say, có lẽ do đi lại
nhiều quá khiến hyung ấy mệt nên ngủ gần như không biết gì. Tôi tháo dây an
toàn ra, định quay sang đánh thức hyung ấy, nhưng kỳ thực cũng không nỡ, đành
cứ thế mà lái xe vào trong. Yunho đã sớm có mặt ở trước lối vào, liền đến bên
phía Yoochun ngồi, nhìn vào trong thấy hyung ấy đã ngủ say, khẽ mở cửa, định
lên tiếng đánh thức nhưng tôi ra hiệu, lát nữa hãy nói chuyện sau, trước mắt
hãy đưa Yoochun vào đã. Yunho hyung hiểu ý, nhẹ nhàng tháo dây an toàn ra, và
xoay người Yoochun, kéo tay hyung ấy choàng qua vai mình, cõng vào nhà.
Tôi cũng nhanh chóng xuống xe, bước vào trong.
Jaejoong vội vã mở cửa phòng, sắp xếp lại chăn nệm, Yunho lại nhẹ nhàng đỡ
Yoochun nằm xuống, nâng lấy đầu hyung ấy, tránh không để hyung ấy giựt mình,
khẽ khàng kê chiếc gối sau đầu Yoochun. Jaejoong cũng nhẹ nhàng cởi lấy áo
khoác của Yoochun, tôi thì tháo giày ra, xong, Yunho liền kéo chăn đắp cho
hyung ấy, Yoochun hơi cựa quậy, nhưng Yunho nắm lấy tay hyung, Yoochun liền yên
tâm trở lại với giấc ngủ của mình. Sắc mặt hơi xanh xao, nhịp thở mệt mỏi,
Yunho hyung nhìn Yoochun một lúc lâu, đưa tay khẽ vuốt tóc mai của hyung ấy,
rồi từ từ đặt tay Yoochun vào trong chăn, cúi xuống hôn nhẹ lên mi mắt, sau đó
cùng chúng tôi ra ngoài.
_ Em và Yoochun đã đi đâu thế, làm thế nào mà bây giờ
mới về? – Yunho gấp gáp hỏi.
_ Chỉ là đi một số nơi Yoochun hyung yêu cầu
thôi.
_ Mà đi tận đâu chứ? – Jaejoong nhịn không được, lên
tiếng.
_ Ừ, thì một số nơi thôi, không có gì quan trọng đâu.
– Tôi trả lời quấy quá, không muốn nói rõ hơn, nhìn vẻ mặt của ba người, cứ như
muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy, hoặc giả cũng là nghi ngại câu trả lời lấp lửng
của tôi, có vẻ như ba hyung ấy không tin tôi và Yoochun chỉ đi một số nơi không
có gì quan trọng cả vậy.
Mà kỳ thực cũng đúng, tôi mà kể hết những nơi đó, liệu
tôi có thể bình yên ngồi đây hay không, hay tai của tôi có bình yên và màn nhĩ
không bị thủng hay không? Tôi cũng không ý thức được hậu quả, hay chỉ là im
lặng giữ lấy bí mật đó cho riêng mình và Yoochun biết như hyung ấy đã căn dặn.
Tôi đứng dậy, Junsu hỏi:
_ Em đi đâu nữa đấy?
_ Em xuống nhà xe, có mấy thứ phải lấy lên cho các
hyung.
_ Thứ gì chứ? – Jaejoong hỏi.
_ Em lấy lên rồi các hyung cũng sẽ biết thôi.
Nói rồi tôi không kiên nhẫn trả lời, liền quay lưng đi
ngay. Chưa đầy vài phút sau tôi quay trở lên,
trong tay vác túi to túi nhỏ, cùng một lúc đặt hết lên bàn, trước con mắt kinh
ngạc của bai người kia. Cả ba đồng thanh:
_ Gì đây?
_ Các hyung mở ra đi rồi biết, trừ cái túi màu xanh
đậm và đen, còn lại các hyung hãy tự mở ra, có tên các hyung ở trên đó rồi đó.
Liền đó cả ba người cầm từng cái túi có tên của mình,
mở ra, và…
_ Cái gì vậy chứ, sao lại là quần áo? – Jaejoong kinh
hãi hỏi.
Yunho ngạc nhiên không kém, trên tay vẫn cầm chiếc áo
vest cùng phụ tùng kèm theo, Junsu cũng nguyên ánh mắt đó nhìn tôi. Tôi thở
dài:
_ Là Yoochun mua cho mọi người.
_ Gì, sao lại thế? Yoochun sao tự nhiên lại mua quần
áo cho bọn hyung? Đây cũng không phải là giao mùa? – Junsu không kiềm được, hỏi
không ngơi nghỉ.
_ Yoochun chỉ là mua đồ cho chúng ta thôi, không có
mục đích gì khác đâu.
Mọi người nhìn tôi nghi ngại, cảm thấy mình không đáng
hứng chịu ánh nhìn dò xét đó, nên tôi bâng quơ nói cho qua chuyện:
_ Thì là Yoochun hyung muốn mua quà cho chúng ta thôi,
có cái gì mà mọi người nghi ngờ thiện ý của hyung ấy thế chứ?
Và tôi biết tôi chỉ dễ dàng che được Junsu, chứ không
qua mặt được Jaejoong và Yunho, chỉ là hai người im lặng không nói gì, vẫn là
tôi phải lên tiếng:
_ Ầy, ầy sao lại thế, lẽ ra nhận quà thì phải vui chứ,
vẻ mặt đăm chiêu đó của các hyung là sao?
_ Không, không có gì đâu, để hyung đi cất đồ đã. –
Yunho nhanh chóng đứng dậy mang theo túi đồ về phòng cất.
Tôi cũng nhanh chóng mang theo đồ để ra cốp xe, hôm
nay tôi muốn về lại ký túc xá, dù sao cũng lâu không về đó, cũng cần phải dọn
dẹp lại. Tâm tư của tôi cũng là mệt mỏi nên muốn tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ
ngơi. Tự nhiên một mình tôi lại lẩm nhẩm nói chuyện, không hiểu từ khi nào tôi
lại mắc thêm chứng bệnh độc thoại như thế này. Vốn tôi luôn vất vả với căn bệnh
nói mơ bất trị, luôn luôn trở thành đề tài nóng để mọi người bàn tán, dù tôi
không cố ý, nhưng vẫn là ngủ mê nói mớ là chuyện trường kỳ của Shim Changmin
này, giờ lại thêm chứng bệnh nói nhảm một mình. Vừa cất các túi đồ lên xe:
“Park Yoochun, hyung như thế này là sao?”
“Hyung mua hết tất cả chỗ đồ này, và bây giờ bắt em
phải mang nó vào cho mọi người, rồi bắt em phải nói ra lý do.”
“Hyung nhẫn tâm vừa thôi, em vẫn còn muốn sống.”
“Em ghét cái cách hyung làm hết rồi, không nói, lại
bắt người khác phải nói.”
“Em làm thế nào có thể nói, hyung chuẩn bị hết những
thứ này là để dành cho lễ tang của mình, làm sao có thể nói với mọi người điều
đó đây?”
_ Em đang nói gì vậy Changmin?
Tôi giật bắn người quay lại, thất kinh khi nhìn thấy
Jaejoong đứng đằng sau, tôi đã không biết hyung ấy đã đứng ở đó tự lúc nào.
_ Ơ, em, ơ, không…
Tôi gần như không thể phát ra thành tiếng, chỉ biết ấp
a ấp úng, không biết phải trả lời như thế nào.
_ Hyung hỏi em đang nói cái gì kia mà?
Jaejoong nhìn trừng trừng vào tôi, thú thật tôi rất sợ
lãnh khí ấy của hyung, lúc đó như muốn ăn tươi nuốt sống con người đối diện là
tôi. Đành phải nghĩ cách để lấp liếm:
_ Ôi, ôi, em có nói gì đâu, chỉ là, em đang đùa ấy mà,
không có gì đâu…
_ SHIM CHANGMINNNN!!!!!
Jaejoong hét lớn lên, thanh âm như muốn bổ đôi cái đầu
của tôi ra, thật sự từ trước đến nay, chưa từng thấy cái biểu cảm ấy của hyung,
mặc dù có lắm lúc nổi nóng, gây sự đánh nhau, nhưng hầu như chưa từng có cái
điệu gào thét như thế, chỉ là tôi cũng không biết phải nói làm sao.
_ Em, không có mà, thật ra, không có… không có nói gì
cả…
Cũng là lần đầu tôi ấp úng như thế.
Tôi nhớ rất rõ, vị trí của từng người trong căn phòng
ấy. Junsu cúi mặt và ngồi phía đối diện tôi. Jaejoong lại ngồi ở chiếc ghế cạnh
cây đàn piano, không nhìn tôi, chỉ nhìn chằm chằm ở phương trời nào. Còn Yunho,
lại đứng quay lưng lại, hướng ra cửa sổ.
Tôi đã đem hết những gì Yoochun nói với tôi kể lại cho
mọi người, và kết quả là mỗi người ở một nơi như thế, không ai nói với ai lời
nào, dường như mỗi người đều đeo đuổi một suy nghĩ. Bản thân tôi cũng là đeo
theo mớ bòng bong trong đầu mình, nhất thời không thể tìm hiểu biểu cảm trên
từng gương mặt ấy.
Bất ngờ Jaejoong đứng dậy, phá tan cái bầu không khí
trầm mặc đáng sợ, hyung ấy rời khỏi vị trí hướng về nhà bếp:
_ Tớ phải đi hâm lại đồ ăn đã, nguội hết rồi.
Junsu tư lự nhìn lên hyung ấy, không nói được lời nào,
mắt như sắp khóc đến nơi, Jaejoong bắt gặp ánh mắt đó, gần như phát càu:
_ Đừng nhìn hyung như thế, hyung không phải bệnh nhân
tâm thần.
Nói rồi quay lưng bỏ vào nhà bếp. Và…
Rầm… Xoảng… Leng keng… Choang….
Tôi và Junsu hốt hoảng, bật dậy chạy phóng vào. Cảnh
tượng ngay trước mắt, chén bát đổ bể, nồi xoong vung vãi khắp nơi, và Jaejoong
thì ngã ra sàn. Khủng khiếp hơn là trên tay Jaejoong, một dòng máu tươi chảy
dài, tôi nhanh chóng chạy lại cầm lấy tay hyung, chỉ kịp nghe hyung rủa thầm:
“Khốn kiếp.” Hất tay tôi ra và đứng dậy.
Mặc bàn tay bị thương, hối hả cầm lấy mớ thức ăn. Tôi
liền níu tay hyung ấy:
_ Jaejoong, tay hyung bị thương, phải băng bó lại.
Vùng tay một cách mạnh mẽ:
_ Bỏ ra đi.
_ Jaejoong. – Junsu nhịn không được hét lên.
_ Tôi đã bảo mặc kệ tôi, đi ra ngoài hết đi. Làm ơn đi
cho. – Jaejoong cũng nổi xung lên lại.
_ Nhưng mà tay hyung bị thương, phải mau băng lại.
_ Có thấm gì, chả thấm gì cả, nên cứ mặc kệ thế đi,
mất máu cùng lắm là chết mà.
_ Kim Jaejoong. – Tôi bất giác gọi tên Jaejoong, lần
đầu tiên tôi gọi theo cái cách không tôn kính như thế, chỉ là để ngăn lại những
lời nói quá khích của hyung ấy.
Jaejoong bất giác quay lưng lại chúng tôi, đôi vai
hyung ấy rung lên mạnh mẽ, cả tôi và Junsu đều biết, là hyung đang khóc, khóc
mãnh liệt, chẳng khác nào tôi ban nãy lắng nghe những lời Yoochun bộc bạch, lúc
này tâm trạng của Jaejoong cũng như tôi khi ấy.
Một bàn tay che lấy nửa khuôn mặt, nước mắt cứ thế tuôn ra ồ ạt, không
biết làm thế nào, tôi đành bước lại ôm lấy vai hyung ấy, Jaejoong mạnh mẽ mong
muốn đẩy ra, nhưng tôi càng siết chặt, dựa vào lưng hyung ấy, và khóc.
Băng bó vết thương cho Jaejoong xong, tôi trở ra, chỉ
có Junsu ở lại cùng hyung ấy, là Jaejoong vẫn muốn tự mình chuẩn bị bữa tối,
nấu súp cho Yoochun, như vậy hyung ấy mới có thể yên tâm. Tôi đành nguyện ý và
ra ngoài.
Không thấy Yunho đâu hết, tôi vội vã lên phòng hyung
ấy, liền thấy hyung ngồi bên cạnh giường của Yoochun, từ nãy đến giờ vẫn im
lặng như vậy, thực không hình dung được tâm trạng của Yunho lúc này, chẳng có
bất cứ phản ứng nào hết, cứ như vậy lặng thinh, ngắm nhìn Yoochun vẫn ngủ say.
Bữa cơm tối hôm ấy cũng thực bình thường, mọi người
quây quần bên nhau như mọi khi, chỉ có điều không khí vẫn là khác lạ, chỉ có
tiếng khua chén khua muỗng, không ai nói với ai lời nào. Yunho vẫn nhẹ nhàng
múc thêm súp vào chén cho Yoochun, Jaejoong vẫn chăm chỉ gắp đồ ăn cho tôi cùng
Junsu, Junsu lại im lặng ăn, tôi cũng chỉ cắm cúi gắp thức ăn, không biết cái
không khí đó phải phá vỡ bằng cách nào. Yoochun khẽ nhìn từng người một, cũng
không hiểu do đâu mà mọi người lại mang theo vẻ mặt của những tu sĩ trong tu
viện cổ kính thế. Hyung ấy có chút e ngại, cũng không biết có nên lên tiếng hay
không, đành cắm cúi uống từng muỗng súp. Yunho cũng im lặng, nhưng lại liếc
nhìn Yoochun, muốn nói, nhưng một câu cũng không biết bắt đầu từ đâu, xót xa
ngắm mãi như thế, đến khi Yoochun đột ngột quay sang, thì lại nhanh chóng cắm
cúi ăn, cứ như thể từ nãy giờ mình chăm chỉ ăn lắm vậy. Hết Yunho lại đến lượt
Jaejoong, rồi Junsu, lần lượt từng người vẫn nhìn Yoochun như thế, im lặng,
trầm mặc.
_ Mọi người làm sao thế? – Nhịn không được, cuối cùng
Yoochun vẫn phải lên tiếng trước. – Sao tất cả lại cứ nhìn em bằng ánh mắt như
vậy? Mặt em dính gì sao?
_ Không, không có đâu Yoochun. – Jaejoong nói, thuận
tay múc vào chén Yoochun thêm một muỗng súp nữa. – Chỉ là ai cũng muốn xem em
ăn xong chưa, để hối thúc ăn thêm đấy mà. – Thoáng hiện một nụ cười, chẳng hiểu
đang cười hay mếu.
Yoochun vẫn nhìn với ánh mắt nghi ngại. Yunho rốt cuộc
cũng phải trả lời:
_ Không có gì, em đừng lo, hãy ăn hết chén súp này để
uống thuốc nữa, nào, ăn nhanh lên.
Cũng không thể tìm hiểu điều gì, cuối cùng Yoochun
đành trở lại với chén súp của mình, lại nhìn vào chén của Yoochun, Yunho vẫn
không thể kiềm chế, nghẹn ngào quay mặt đi, mắt sớm đỏ hoe.
_ À, hôm nay em đi bách hóa cùng với Changmin. – Giờ
hyung ấy mới nhớ ra chuyện quần áo. – Cảm thấy có vài bộ đồ rất hợp với mọi
người nên đã mua về, Changmin đã đưa cho các hyung chưa?
_ Đưa rồi, đưa rồi. – Jaejoong cố giấu đi cảm xúc của
mình. – Vừa về đến nơi là Changmin đưa cho bọn hyung ngay, em không phải lo
nữa.
_ Thế ạ, thế có hợp không, kích cỡ vừa chứ?
_ Đương nhiên rồi, Yoochun đã chọn mà, làm thế nào
không hợp được chứ? – Jaejoong nhanh rót một ly nước ấm đưa cho Yoochun.
_ Thế còn Junsu, tớ chọn như thế có hợp ý cậu không?
_ Rất hợp. – Junsu từ nãy giờ im lặng, nghe hỏi thế,
cũng gượng trả lời, gượng cười, gương mặt méo xệch, nhưng cũng không nỡ để
Yoochun độc thoại.
Hình như chuẩn bị xoay sang Yunho, không ngờ Yunho
phản ứng nhanh, buông đũa xuống, đứng dậy:
_ Jaejoong, tớ no rồi, tớ lên nhà khách đây.
_ Hở, sao, sao ăn nhanh thế? – Jaejoong vô cùng ngạc
nhiên, vốn là Yunho cho dù có ăn xong trước tiên, cũng không bao giờ rời khỏi
bàn, bao giờ cũng là chờ mọi người ăn xong rồi mới đứng dậy. Hôm nay Yunho như
thế làm tất cả cũng bất ngờ không kém.
_ Hyung… - Yoochun khẽ gọi.
Quay sang nhìn Yoochun, Yunho khẽ chùng mắt:
_ Hyung ăn no rồi, hôm nay có tin tức quan trọng, muốn
xem nên hyung lên trước, em ăn xong thì uống thuốc đi nhé.
Nói rồi xoay người rời đi. Thật sự chúng tôi cũng chưa
kịp hiểu chuyện gì, lúc nào hyung ấy cũng trụ lại đến khi Yoochun ăn xong, rồi
tận mắt nhìn Yoochun uống thuốc, sau đó mới yên tâm muốn đi đâu thì đi, vậy mà…
Yoochun không khỏi thắc mắc, nhưng cũng không dám hỏi
thêm. Bất thình lình, không dự tính trước, Yunho hyung vốn đã đi ra ngoài liền
đùng đùng quay trở vào, mang theo ánh mắt đau đớn cùng tức giận, một lần gào
thét:
_ NHƯ THẾ NÀY VẪN CÒN CHƯA THỎA MÃN ĐÚNG KHÔNG PARK
YOOCHUN. EM ĐÃ NHƯ THẾ NÀY VẪN CÒN CẢM THẤY CHƯA
VỪA LÒNG ĐÚNG KHÔNG HẢ?
Mọi người bất ngờ đến mức không kịp phản ứng gì,
Yoochun há hốc mồm nhìn Yunho, đang đối lại mình với gương mặt đỏ bừng lên vì
giận dữ. Jaejoong vội chạy lại can, sợ Yunho nói ra những điều ảnh hưởng không
tốt đến tâm trạng của Yoochun, nhưng Yunho vẫn không thể dừng lại:
_ Em, nhìn mọi người như thế này, vẫn không cảm thấy
được điều gì sao? Em nhìn như thế này nhưng vẫn thản nhiên hỏi xem mọi người có
vừa ý với quần áo mình đã mua không à? Tại sao em lại có thể đối xử với hyung
cùng tất cả như thế chứ?
_ Hyung…
_ Thôi nào, Yunho, đừng mà, bình tĩnh lại đi.
_ Bỏ tớ ra, Jaejoong, hôm nay tớ phải nói hết với
Yoochun tất cả.
_ Cậu đừng như thế, như thế này có thể giải quyết được
gì đâu.
_ Bỏ ra. Yoochun, em thật là kẻ nhẫn tâm, em không
thấy mình đã quá nhẫn tâm với mọi người à? Tại sao em có thể mua sắm từng ấy
quần áo để dành cho lễ tang của mình, tại sao em lại có thể thốt ra những lời
đó? Em không để ý đến tâm trạng của mọi người, lại có thể xem như không có gì
mà nói ra tiếng lễ tang dễ dàng như vậy sao?
_ Thôi nào Yunho.
_ Đừng, đừng có ngăn tớ, cho dù thế nào tớ cũng phải
xóa sạch đi cái suy nghĩ đó trong đầu Yoochun, cậu hãy nhìn xem, tại sao
Yoochun lại có thể đối xử với chúng ta như thế, bảo chúng ta hãy xem như chuyện
sống chết của em ấy chẳng là vấn đề gì cả. Là em ấy đã nói như thế.
Yoochun sửng sốt nhìn Yunho và Jaejoong giằng co, từng
lời từng tiếng của Yunho đều nhanh chóng đập vào tai Yoochun không sót lời nào.
_ Park Yoochun, em nghĩ rằng chuyện đó rất bình thản,
đối với em nó chẳng là gì cả, thì với tất cả mọi người nó cũng chẳng là gì hết
sao. Tình cảm mọi người dành cho em, cũng là bình thường như vậy à. Cả hyung,
cũng không có gì quan trọng đối với em sao? Sống chết của em, em có thể xem như
trò đùa, một vở hài kịch như vậy hay sao hả?
_ Em… em không có ý đó…
Tôi nhanh chóng tiến lại gần, kéo Yunho:
_ Hyung đừng làm như thế mà, không nên để Yoochun
hyung bị kích động mạnh. Hyung không biết hay sao?
_ Tại sao hyung lại không biết, nhưng Yoochun lại bảo
rằng, điều đó rất bình thường, bảo rằng chúng ta hãy xem như đó là một chuyến
du lịch, bảo rằng chúng ta hãy xem cái chết của cậu ấy chẳng là gì cả. Đối với
chúng ta cậu ấy là gì chứ, là món đồ chơi, không chơi nữa thì vứt đi hay sao? Đi
sắm hàng loạt những thứ quần áo đó, bảo chúng ta đón nhận nó, chờ đợi đến ngày
đến ngày tang lễ của cậu ấy, tại sao lại có thể nói ra những lời như thế?
_ Đừng mà Yunho, hyung đừng như thế, bình tĩnh lại đi.
Yoochun cũng liền bật khóc, nước mắt dàn dụa trên
khuôn mặt. Junsu liền chạy lại vội an ủi:
_ Không đâu Yoochun, Yunho hyung chỉ là nóng giận
thôi, không có chuyện gì đâu. Đừng khóc nữa, Yoochun.
Yunho vùng tay tôi và Jaejoong ra, lao đến nắm lấy tay
Yoochun kéo hyung ấy đứng lên, ai can gì cũng không được:
_ Yoochun, nhìn vào mắt hyung đi, Park Yoochun.
_ Yunho à. – Jaejoong cánh tay của hyung ấy, nhưng
không làm cách nào lôi được hyung ấy ra.
Yoochun không can đảm nhìn vào khuôn mặt của Yunho,
chỉ cúi mặt xuống, khóc ngất.
_ Em hãy nhìn vào hyung, hãy nhìn vào mắt hyung đây.
Khẽ ngước lên, nhìn sâu vào đôi mắt của Yunho, chất
chứa đầy bi thương, đau khổ, nước mắt của Yoochun lại rơi nhiều hơn.
_ Em hãy nhìn đi, em có thấy được điều gì không? Em có
thấy được tâm cang của hyung đau đớn cùng cực cỡ nào không? Em có thấy nỗi khao
khát kéo em ra khỏi bàn tay của thần chết trong hyung mãnh liệt như thế nào
không? Em có thấy tất cả những nỗi thống khổ đã hiện lên trên đôi mắt của hyung
nhiều đến như thế nào hay không? Thế mà tại sao, tại sao em lại có thể dễ dàng
buông ra hai tiếng đám tang như thế? Hả, Yoochun, tại sao em lại có thể nói ra
như thế? Tại sao?
_ Em… em…
_ Đừng, đừng Yunho, cậu đừng như thế, buông Yoochun ra
đi, có gì hãy nói sau, cậu như thế này càng làm vấn đề trở nên tồi tệ hơn.
Hất tay Jaejoong ra mạnh mẽ, lại nắm lấy vai của
Yoochun:
_ Yoochun, đối với em, có thể cuộc sống của em rất
bình thường, sống chết với em chẳng là gì cả, nhưng với hyung thì không thể như
thế, nếu em chết đi, hyung có thể sống trọn vẹn được hay sao? Nếu em ra đi như
thế, em nghĩ rằng hyung có thể sống thanh thản được hay sao? Tại sao em lại có
thể đối xử với hyung như thế?
_ Yunho…
_ Hyung sẽ không bao giờ tha thứ cho em, nếu một lần
nữa em lại dễ dàng buông những lời nói vô trách nhiệm như thế. Hyung sẽ không
bao giờ tha thứ, sẽ không bao giờ tha thứ. Nếu em còn nhắc đến cái chết như
thế, thì đừng bao giờ… nhìn mặt Jung Yunho này nữa. Hãy nhớ lấy.
Nói đoạn, hyung ấy gằn vai Yoochun ra, Yoochun không
chống đỡ nỗi ngồi phịch xuống ghế. Ánh mắt thất thần, như hồn đã đi phiêu du ở
tận nơi nào. Yunho quay lưng đi không ngoảnh đầu trở lại. Junsu vội vã đuổi
theo, nhưng chiếc xe đã rồ mày đi mất. Jaejoong cũng chạy lao ra, vẫn là không
kịp để giữ chân Yunho lại. Cả hai đành quay vào trong, nhìn Yoochun thẩn thờ
như thế, dù tôi có an ủi đến cỡ nào, cũng không giúp hyung ấy bình tĩnh lại,
những lời của Yunho giống như sét ngang tai, vẫn còn nguyên vẹn cái âm thanh
đáng sợ đó. Jaejoong nhịn không được ôm lấy Yoochun, xoa xoa cánh tay của hyung
ấy:
_ Không sao, không sao đâu Yoochun, Yunho chỉ là một
lúc bốc đồng nên mới nóng nảy thế thôi, rồi mọi chuyện sẽ ổn mà, đừng lo nhé,
Yoochun.
Yoochun trở về phòng, và ngồi ở chiếc ghế dựa đối diện
cửa sổ, vốn là chiếc ghế để hyung ấy hay thường ngồi mỗi khi lên cơn bệnh không
thể ra ngoài trời được. Bây giờ Yoochun vẫn cứ ngồi như thế, ai khuyên gì cũng
không xong. Cứ ngồi như vậy suốt nhiều tiếng trôi qua. Yunho vẫn chưa về.
Phải là hơn hai giờ sáng, Yunho mới trở về, trên người
đã mang theo hơi rượu, ngà ngà lảo đảo bước vào phòng. Jaejoong lo lắng chuyện
không hay xảy ra, liền cố ý kéo Yunho về phòng mình, cho Yunho ngủ lại một đêm,
sáng hôm sau tỉnh rượu thì sẽ nói chuyện sau. Nhưng hyung ấy không chịu, nhất
quyết không chịu về phòng Jaejoong, liền cứ thế mà tiến thẳng lên lầu, mở toang
cửa. Đối diện với hyung, là chiếc lưng của Yoochun, bất động. Đau lòng, đến mức
có thể cảm nhận được tim của mình đập liên hồi không ngơi nghỉ, cảm giác khó
thở bao trùm lên, khiến gương mặt Yunho tái xám lại, mặc dù vậy nhưng hyung ấy vẫn tiến lại gần Yoochun, nước
mắt tuôn ra. Liền lấy tay nhẹ nhàng choàng tay qua vai, Yoochun giật bắn, muốn quay
người nhưng liền bị Yunho kéo ngược lại, tiếp tục đối diện với cửa sổ, ôm lấy
tấm lưng của Yoochun, đặt gương mặt mình lên vai hyung ấy, Yunho nghẹn ngào
nói:
_ Yoochunnie, từ trước đến giờ, hyung vẫn chưa bao giờ
cầu xin em bất cứ điều gì. Hyung cũng chưa từng bảo em hãy sống vì hyung, hãy
làm bất cứ điều gì vì hyung, cho tới tận ngày hôm nay.
_ Yunho…
_ Thời gian xa cách, hyung vẫn có thể sống, có thể làm
việc, có thể ăn uống, ngủ và hoạt động, tất cả cũng chỉ vì hyung đã tin rằng, ở
một góc nào đó trên thế giới, trên đất nước này, em vẫn đang sống rất hạnh
phúc. Vì niềm tin đó mà hyung mới có thể tồn tại đến ngày hôm nay.
Nước mắt rơi ướt đẫm bờ vai của Yoochun, cánh tay lại
càng siết chặt:
_ Thế nhưng, tại sao bây giờ lại bắt hyung phải chấp
nhận sự ra đi của em, phải bắt hyung đối diện với sinh li tử biệt, tại sao em
lại có thể làm điều đó với hyung, Yoochun?
_ Yun… Yun…ho…
_ Em ra đi như thế thì hyung biết phải làm thế nào?
Tất cả những nỗi day dứt và hối hận của hyung, biết phải làm thế nào, làm sao
để hyung có thể bù đắp được cho em, cho những nỗi đau và sự tổn thương mà em đã
chịu. Hyung phải làm thế nào để có thể bù đắp lại tất cả, nếu em cứ một mực rời
bỏ hyung như thế?
_ Không… Yunho…
_ Yoochunnie, chỉ một lần này thôi, hyung xin em, hãy
sống, chỉ một lần này, hyung cầu xin em, nhất định phải sống. Mặc kệ là vì cái
gì, hyung chỉ muốn xin em, hãy cho hyung có đủ thời gian để bù đắp lại cho em,
để hàn gắn vết thương lòng cho em. Được không Yoochun? Xem như, hyung đã dùng
cả trái tim của mình, linh hồn của mình để cầu xin em, hãy sống, hãy sống
Yoochun à. Em nhất định phải sống. Đùng rời bỏ hyung như thế, đừng khiến hyung
phải sống hối hận cả cuộc đời này, đừng rời xa hyung, xin em, đừng rời xa
hyung.
_ Yun…
_ Hyung đã chịu trừng phạt như vậy là đủ lắm rồi,
Yoochun, hyung đã lãnh đủ hết tất cả mọi hình phạt rồi, vì thế, xin em đừng nhẫn
tâm rời xa hyung, xin em hãy ở lại bên hyung. Chỉ cần như thế thôi, hyung chỉ
cần như thế, Yoochun à.
Nức nở, tiếng khóc vang lên một lần không kìm nén nổi.
Yunho đã vùi mặt vào đôi vai gầy gò ấy, khóc mãnh liệt, đau thương, Yoochun
cũng cách nào ngăn được bản thân mình, cuối cùng hyung ấy vẫn bất lực để nước
mắt tuôn rơi. Cả hai người không nhìn thấy nỗi đau trên khuôn mặt của nhau,
nhưng tất cả đều phản chiếu lên tấm gương ấy, một hình ảnh ảm đạm, sầu não,
giống như tận cùng của nỗi đau, vĩnh viễn không bao giờ giải thoát được.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét