_ Yoochunnie, cố lên em, hãy cố
gắng lên, nếu em thực sự yêu anh thì không được phép đầu hàng, nhất định phải
cố gắng bằng mọi giá. Yoochun, anh đang ở bên em, vì vậy, em nhất định phải
khoẻ mạnh trở lại, nhất định phải trở về bên anh, em hiểu không?
Nắm tay Yoochun, nhìn cậu thiêm thiếp
ngủ, đem mọi hình ảnh thống khổ của cậu khắc tại trong tâm, vẽ lên những cảm
xúc đau thương khắc khoải, bủa vây lấy tâm hồn của anh.
Yunho nhất thời chỉ biết chăm chú
nhìn Yoochun, như thể làm vậy Yoochun sẽ không bao giờ có thể rời xa anh.
Sốt cao…
Mồ hôi túa đầy trán…
Yoochun a, đau lắm phải không,
mệt mỏi lắm đúng không, chắc chắn em đang phải cố gắng thích ứng với loại thuốc
mới, cơ thể tiều tuỵ của em... Anh biết em đang rất mệt mỏi, rất khổ sở và đau
đớn. Nhưng mà, dù như thế nào đi nữa, cũng nhất định phải chiến thắng mà trở về
với anh.
Yunho đã nghĩ như thế nhiều lần.
Đau nên trên tay vô tình siết
chặt lấy tay cậu, mãi không buông.
Mặc dù thần trí không còn tỉnh táo,
vì cơn sốt khiến cho cơ thể như bị cuốn vào một lực xoáy khủng khiếp không thể
nào thoát ra được, thế nhưng trên bờ môi khô nứt ấy vẫn mấp máy như muốn nói điều
gì đó. Yunho ghé thật sát lại, muốn lắng nghe xem Yoochun muốn nói điều gì nhưng
mãi vẫn không nghe được.
_ Yoochun, em muốn nói điều gì đúng
không, em muốn nói với anh điều gì đúng không?
_ …
_ Yoochun, em nói đi, anh đang lắng
nghe đây, em hãy nói đi, em muốn nói gì cũng được, anh đều nghe em hết,
Yoochun, hãy nói đi em. Hãy cố lên….
Hôn lên từng ngón tay của Yoochun,
chỉ cảm thấy được hơi nóng và sự run rẩy lấp đầy, muốn giữ chặt lấy tay cậu, chỉ
mong muốn có thể giúp cho cậu một giấc ngủ bình yên, nhưng bây giờ dường như điều
đó cũng vượt quá khả năng của anh rồi.
Yoochun vẫn mấp máy không ngừng,
Yunho đau thương liền nói:
_ Yoochun, em muốn điều gì nào, nói
đi em, bất cứ điều gì anh cũng sẽ nghe em, anh sẽ nghe hết.
Muốn níu kéo sự tỉnh táo cuối cùng
của Yoochun, sợ hãi cậu sẽ chìm hẳn vào cơn mê, trên tay cứ như thế nắm chặt không
rời, lại lay gọi, mong muốn Yoochun có thể phục hồi ý thức:
_ Yoochun…
_ Yun… Yun…
Trong cơn mê, Yoochun giống như
không thể hiểu được điều gì, mọi thứ cứ theo bản năng mà nói ra lời.
Yunho vội vã lắng nghe:
_ Yoochun a, anh đây, anh đây mà,
em nói đi, em muốn nói với anh phải không?
_ Yun… Yun… Cứu… cứu em…. Đau…
Nghe đến đó, Yunho chợt sững người
lại, Yoochun thì thào trong cơn mơ, lại không ngừng gọi tên anh, cầu cứu. Yunho
bất lực, cuối cùng đau đớn như bủa vây, khiến anh không còn ý thức được điều gì,
chỉ có thể nắm chặt lấy tay Yoochun.
Bất quá, ghé sát gương mặt tiều tụy
của cậu, cọ sát bên má của mình lên vầng trán nóng hổi của cậu.
_ Yoochunnie, em đừng lo, đã có
anh rồi, nhất đinh anh sẽ cứu em, Yoochun, nhất định anh sẽ không để vuột mất
em một lần nữa.
Nhắm nghiền đôi mắt, đau thương
không buông tha, càng giày xéo tâm hồn. Yoochun bấy giờ thật sự chìm vào mê sảng,
cậu giống như đã bộc lộ hết sợ hãi của mình, càng khiến Yunho chìm sâu vào cơn
hoảng loạn không lối thoát.
Có tiếng mở cửa, Yunho quay lại,
người y tá bước vào, yêu cầu phải đến gặp bác sĩ. Yunho không nghĩ trước được
việc này, Yoochun chưa tỉnh giấc, anh không an lòng. Để cậu lại một mình dù là
một giây anh cũng không tình nguyện. Song người y tá bảo rằng, bác sĩ cần gặp
anh gấp để trao đổi về biến chuyển của hoá trị, Yunho không thể từ chối, bất
đắc dĩ rời đi, không quên yêu cầu Lee Teuk vào trông chừng Yoochun.
Bác sĩ thông báo với Yunho về kết quả kiểm tra
ở mức lâm sàn, quá trình hoá trị tương đối thành công, tuy nhiên có thể nếu
phải kéo dài tình trạng này thì cũng sẽ đến lúc gây cho Yoochun những ảnh hưởng
không tốt.
_ Xuất huyết ư?
_ Đúng vậy.
_ Nếu nói như vậy, sẽ ảnh hưởng
xấu đến mức nào ạ?
_ Sẽ đến lúc không thể kiểm soát
được lượng bạch cầu.
_ Chẳng lẽ không còn cách nào
khác? – Yunho gần như hoảng loạn.
_ Tất cả các phương pháp bây giờ
chỉ là tạm thời, việc quan trọng nhất bây giờ vẫn phải tìm được người ghép tuỷ.
Yunho thản thốt gần như không còn
biết gì nữa, anh không dám nhìn thẳng vào các bác sĩ, cũng không dám đối diện
với các kết quả trị liệu của Yoochun, Yunho chỉ cúi mặt xuống, nghẹn không nói
thêm được lời nào.
_ Bây giờ có thể tạm ngưng khả
năng di căn, tuy nhiên một thời điểm nào đó, các tế bào ung thư sẽ bộc phát, có
thể sẽ chuyển qua hệ tiêu hoá cùng hô hấp, như vậy thì việc không chế sẽ hoàn
toàn vô hiệu hoá.
Yunho nhắm nghiền mắt lại, anh
thực sự không muốn nghe thêm, chỉ sợ càng nghe được sự thật lại càng khiến anh
không thể nào giữ nổi bình tĩnh.
Bác sĩ Kang nhìn vậy ra hiệu cho
đồng nghiệp, tạm thời hãy ra ngoài, sau đó vội vã nắm lấy vai của Yunho, khẽ
nói:
_ Yunho a, đừng tuyệt vọng.
Tuyệt vọng, làm sao không tuyệt
vọng, cho đến sức thử nghiệm cuối cùng cũng sẽ hoàn số 0, Yunho bất lực, anh
cảm thấy mọi sự cố gắng của mình dường như không có kết quả. Cho đến bây giờ
vẫn chưa có một dấu hiệu nào về người chị gái của Yoochun, khiến anh như muốn hoá
điên, làm thế nào có thể chấp dứt được tình trạng này.
Yoochun của anh, làm thế nào có
thể thoát được căn bệnh đáng sợ ấy.
Yunho không cam lòng, anh muốn
đối kháng lại cùng số phận, anh là Jung Yunho, lẽ nào lại đầu hàng, chịu thua
nghịch cảnh.
Nhưng
Anh cũng hoàn toàn không có giải
pháp.
Trên đường trở về phòng của
Yoochun, trong đầu Yunho chỉ vang lên lời của bác sĩ, giống như một bản tuyên
án tử đối với anh: “Bệnh nhân đang trong thời gian tiếp nhận hoá trị rất tốt,
nhưng tình trạng này cũng khó kéo dài lâu. Một thời gian tình trạng xuất huyết
sẽ không thể kiểm soát được, lượng bạch cầu cũng không thể khống chế, như vậy
sẽ rất nhanh dẫn đến tình trạng hôn mê sâu. Cần nhất vẫn phải tìm người có thể
hiến tuỷ để thực hiện phẫu thuật càng sớm càng tốt.”
Yunho đứng sững lại, dường như
anh không thể bước đi tiếp.
Người hiến tuỷ.
Sẽ phải tìm ở nơi nào?
Làm ơn, xin hãy làm ơn, LÀM ƠN.
Hãy xuất hiện đi, xin hãy xuất hiện đi.
Yunho như muốn gào khóc, nhưng
khí lực của anh đã không còn.
Ngồi lại ở dãy ghế hành lang,
không có sức để bước đi tiếp.
Anh không có can đảm để đối diện,
sẽ phải làm gì trong hoàn cảnh này, vốn dĩ bản thân đã hoàn toàn bế tắc.
Nhưng…
Yunho không thể đầu hàng số phận,
còn có anh, nhất định sẽ không để Yoochun phải chịu đựng thêm nữa. Số phận của
Yoochun đã thuộc về Yunho, đã tin tưởng nương tựa vào anh, nỗi bất hạnh của cậu
anh sẽ tự mình hoá giải.
Vì thế anh không được buông xuôi,
không được để Yoochun thất vọng.
Ông trời có thể khắc nghiệt, có
thể tàn nhẫn, muốn đày đoạ bản thân này như thế nào thì đó là quyền của ông ta,
nhưng mà chính vì Jung Yunho, nhất định sẽ không để ông ta toại nguyện mang
Yoochun rời xa khỏi anh.
Nghĩ như vậy quyết tâm của Yunho
càng mãnh liệt hơn, tuyệt đối không thể để Yoochun đầu hàng số phận.
_ Yoochunnie, còn có anh, em nhất
định sẽ chiến thắng, hãy tin anh, nhất định phải tin anh.
Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt,
nhưng Yunho lại càng mạnh mẽ đứng nhanh dậy và rời đi, với anh không có hai
tiếng đầu hàng.
Trở về, nhìn thấy các cận vệ đang
nhốn nháo bên ngoài, Yunho vội vã mở toang cửa vào trong.
Không nhìn thấy Yoochun cùng Lee
Teuk đâu cả, chỉ nghe thấy âm thanh phát ra từ phòng vệ sinh, tiếng Lee Teuk
nghe như rất căng thẳng:
_ Yoochun a, Yoochun.
Yunho liền chạy ngay vào, mở cửa,
càng hoảng hốt khi nhìn thấy Yoochun đang ngồi bệt xuống sàn phòng, nôn thốc nôn
tháo, trên tay lại quờ quạng đẩy Teuk ra:
_ Ra… anh… ra đi…. ra...
Có vẻ như Yoochun không muốn ai
chứng kiến cảnh tượng đáng sợ ấy, mặc cho tiếng nôn đến khổ sở của cậu, thì
Yoochun vẫn một mực đấy Lee Teuk ra ngoài.
Yunho vội vã lao vào nắm lấy hai
cánh tay của Yoochun, sau đó vỗ mạnh vào lưng cậu, trên mặt anh càng hoảng hốt
cực độ, sắc mặt xanh đến đáng sợ.
Cảm nhận được chính là Yunho,
càng khiến cho Yoochun vùng vẫy mạnh hơn, cậu lại cố sức đẩy Yunho ra ngoài.
_ Đi ra… anh… ra… ra ngoài…
Nhưng Yunho cố chấp, giữ chặt lấy
Yoochun:
_ Yoochun đừng như vậy, đừng như
vậy mà, anh đây, là Yunho đây.
_ Không… ra đi… xin anh… ra… ra…
ngoài đi.
Yoochun như hoảng loạn cực độ,
càng thế cậu càng nôn mạnh hơn, giống mọi thứ khí hư đã đè nén bây giờ lại ồ ạt
tuôn ra. Nhưng Yoochun rất sợ Yunho sẽ chứng kiến cậu như thế này, cậu càng
quyết đẩy anh ra ngoài bằng mọi giá. Tiếng khóc nức nở hoà với tiếng nôn khổ sở
của cậu, lại khiến Yunho đau đớn tột cùng.
Anh ôm chặt lấy Yoochun, không để
cậu vùng vẫy nữa, rồi vỗ mạnh vào lưng Yoochun.
_ Yoochun a, em đừng như thế, anh
không thể đi đâu cả, anh phải ở bên em. Yoochun, em hãy cố gắng lên, nôn ra hết
sẽ thấy đỡ hơn, cố lên, anh sẽ luôn ở bên em mà.
_ Không, xin anh… ra ngoài… ra….
ra….
Nhưng Yoochun không có sức lực để
đẩy Yunho đi, cuối cùng anh vẫn giữ chặt lấy cậu, cứ thế vuốt thật mạnh vào tấm
lưng yếu ớt ấy, hy vọng tất cả những thứ thuốc đáng sợ ấy có thể thoát ra khỏi
cơ thể của Yoochun.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của
Yoochun vẫn không ngừng nôn thốc tháo, Yunho không kìm nén được, anh sớm cũng
đã bật khóc, nhưng nhất định không rời khỏi Yoochun nửa bước
.
_ Cố lên nào Yoochun, sẽ nhanh thôi, không
sao, còn có anh, sẽ không sao đâu mà.
Lee Teuk chứng kiến tất cả, anh chỉ
còn biết chết lặng đứng bên ngoài cánh cửa, toàn bộ thân người của anh hoàn
toàn cứng đờ.
Một lúc, dường như tình trạng của
Yoochun đã lắng dịu, cậu thở dốc và cơn nôn cũng nhẹ dần xuống, Yunho vẫn giữa
chặt lấy cậu.
Sau một hồi, Yoochun cũng đã
không còn nôn nữa, nhưng cơ thể của cậu mệt nhoài, toàn bộ cơ như mềm ra khiến
Yoochun mệt mỏi mà lả đi. Mồ hôi ướt đẫm cả thân người cậu. Yoochun đã sớm gục
đi trên tay của Yunho, cả thân người như không còn trọng lực mà tựa vào ngực
anh, không ngừng thở dốc, trong khi Yunho vẫn đau thương ôm xiết lấy cậu, vuốt
ve khuôn mặt lạnh lẽo:
_ Xong rồi, xong rồi Yoochun, mọi
việc ổn cả rồi, giỏi lắm, em rất ngoan, anh biết em sẽ vượt qua được, Yoochun a,
nhất định em sẽ vượt qua được.
Sau đó dùng khăn mặt lau sạch khuôn
mặt Yoochun, rồi mang cậu đưa trở về giường, an ổn cho Yoochun ngủ lại.
Yunho mặc dù đã được bác sĩ chuẩn
bị trước tinh thần cho anh, nhưng thực sự chứng kiến cảnh tượng ấy, bản thân
không tránh khỏi rất kinh hoàng. Đau thương nhìn Yoochun, nỗi đau của anh càng
chồng chéo lên nhau. Nhưng Yunho vẫn cố kìm nén, anh nhất định không được khóc,
vì Yoochun anh nhất định phải mạnh mẽ hơn.
Một lúc lâu sau, Yunho yêu cầu
Lee Teuk về nhà. Một mình anh ở lại cùng Yoochun.
Không thể nói gì nhiều, chỉ lặng
im nhìn, muốn giữ lấy giấc ngủ bình yên cho cậu, dù chỉ là một cơ hội thật mong
manh, thế nhưng anh không muốn từ bỏ.
Nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh,
trên tay giữ chặt bàn tay của Yoochun, Yunho vẫn chỉ cảm nhận được hơi thở của
cậu, nhói lên trong tim anh, khẽ vươn tay kéo Yoochun ôm thật chặt vào lòng,
chỉ như vậy anh mới có thể an tâm phần nào, chí ít có thể giúp Yoochun của anh
một giấc ngủ bình yên.
Nhắm mắt, dù nỗi đau vỡ oà trong tâm khảm,
nhưng ở bên Yoochun, chỉ có thể mang lại cho cậu cảm giác vững vàng, có thể tin
tưởng mà nương tựa vào anh, khó khăn cũng mặc, chỉ cần Yoochun có thể yên tâm
thiếp đi trong vòng tay của mình, với Yunho điều đó mới là quan trọng nhất.
Trong sâu thẳm trái tim anh, ký
ức lại ùa về…
_ Cái gì? Ba nói…. cái gì????
Chủ tịch sửng sốt, đứng bật dậy
khi nghe thấy tiếng Yunho vang lên.
Hanneul cũng kinh ngạc không kém.
_ Con hỏi, hai người đang nói cái
gì???
Yunho như không còn giữ được bình
tĩnh nữa, anh gào lên.
_ Yunho, cháu, cháu hãy bình
tĩnh, nghe cô nói…
_ Không, con muốn nghe, cô vừa
mới nói cái gì hãy lặp lại đi????
Yunho thất thanh nhìn Hanneul.
Chủ tịch khẽ buông tiếng thở dài,
rồi nói:
_ Bình tĩnh lại Yunho, con hãy
ngồi xuống, ba và Hanuel có chuyện cần nói với con.
_
KHÔNGGGGGGGGGGGG!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Yunho tông cửa thật mạnh lao ra
ngoài, anh không còn bình tĩnh nữa, sau tiếng thét dội đất trời, Yunho cũng lao
ra khỏi phòng làm việc của cha mình, như điên loạn chạy ra đến cổng thang máy.
_ Yunho, con hãy đứng lại,
Yunho……..
Chủ tịch vội đuổi theo, nhưng
không may Yunho đã vùng thoát rất nhanh, ông đã không đuổi kịp.
Hanneul bật khóc nức nở.
Yunho vừa đi trên xe vừa thất
thần, gương mặt của anh tựa hồ pha trộn nhiều cảm xúc, đau đớn, sợ hãi, hoảng
hốt, một lúc dồn dập tạo nên một bộ dáng cùng cực thống khổ.
Trong đầu Yunho vẫn vang vang lời
nói của cô Hanneul:
_ Yunho cháu hãy thực bình tĩnh nghe cô nói, Yoochun… Yoochun chính là…
chính là, thằng bé chính là, con trai của cô, đứa con trai mà cô đã tìm kiếm
suốt thời gian qua, nó chính là… con trai của cô.
Không không thể nào, tại sao lại
như thế, chuyện đó là không thể, không thể, Yoochun sao lại, không thể
…
Yunho không tin vào những gì mình
đã nghe, anh lấy tay che hai tai mình, nhắm chặt mắt lắc mạnh đầu, anh không
thể tin, không thể nào tin những điều đó, chuyện đó là không thể nào.
Nước mắt tuôn ồ ạt ra, không
được, Yoochun a, không phải như vậy đâu, không phải a…
Chiếc xe dừng lại trước cổng
trường Yoochun, hiện tại cậu đang tham gia lớp năng khiếu ở đây.
Yunho hoảng loạn, liền gọi điện
cho Yoochun, nghe giọng anh không ổn, khiến cậu lo lắng mà bỏ ngang bài vẽ,
chạy ra cổng trường.
Nhìn thấy Yoochun, Yunho không
nói không rằng, lao đến ôm chầm lấy cậu, Yoochun chưa kịp phản ứng gì, cũng
chưa kịp nhìn thấy Yunho, đã một phát bị anh ôm chặt lấy, Yoochun hoảng hốt
chưa hiểu chuyện gì, phải một lúc cậu mới kịp nhận ra chính là Yunho.
Thực sự rất lo lắng, nhìn anh đột
nhiên lại biểu hiện đường đột như vậy, ắt hẳn đã có chuyện gì đó không hay:
_ Yunho, sao lại? – Yoochun chau
mày, khó hiểu.
_ Đừng Yoochun, em đừng nói gì
cả, hãy im lặng như thế, anh muốn được ôm em như thế này, thật lâu, thật lâu.
_ Yun…
Yunho siết chặt lấy cậu, khiến
Yoochun vừa đau vừa khó thở, nhưng cảm nhận được tâm tư bất ổn của anh, nên cậu
cũng đành đứng im.
Ngày hôm qua đã một trận không rõ
nguyên do mọi sự, hôm nay Yunho lại có thái độ như thế này, rốt cuộc là có
chuyện gì, Yoochun bất an vô cùng.
Tâm đang rối, Yunho lại buông tay
xuống, nhẹ nhàng kéo cậu đối diện với mình, đôi mắt nhìn thật sâu vào Yoochun:
_ Yunho, chuyện gì vậy, có chuyện
gì mà khiến anh hoảng hốt như thế?
Yunho không nói, mắt rưng rưng,
nhưng vẫn cố kìm nén, chỉ một lúc, đưa hai tay lên giữ lấy gương mặt của
Yoochun, ánh mắt không rời khỏi cậu một giây.
_ Yun a…
_ Yoochunnie, em, hãy đi du học
cùng anh nhé?
Một trận kinh ngạc tiếp theo,
Yoochun tròn xoe mắt nhìn Yunho, Yunho hoàn toàn bỏ qua vẻ mặt hoảng hốt đó của
cậu, lại hối hả nói:
_ Đi du học với anh em nhé, chúng
ta sẽ đi khỏi đây, sang Mỹ, chúng ta sang Mỹ để tiếp tục học và xây dựng cuộc
sống ở đó, được không em?
_ Yun a, sao anh, ưm ưm….
Miệng của Yoochun đã bị Yunho che
lại, cố ý không cho cậu nói thêm.
_ Yoochun, em đừng nói gì cả,
đừng hỏi gì cả. Hãy im lặng và làm theo anh là được rồi. Chỉ cần tin và làm
theo anh. Em hiểu không?
Yoochun mặc dù không thể lý giải
nổi, nhưng nhìn ánh mắt thống thiết của Yunho, cậu không kiềm lòng được mà gật
đầu.
Cậu tin Yunho, chỉ cần điều gì
anh đã quyết định, cậu đều tin tưởng mà nghe theo, chỉ cần là điều anh mong
muốn thì dù thế nào cậu cũng sẽ thực hiện tất cả.
Nhưng Yoochun thực sự rất sợ, cậu
sợ vẻ mặt thản thốt này của Yunho, lời đề nghị vội vã của anh, cùng ánh mắt
ngập tràn bất an, rốt cuộc là có chuyện gì, cậu thực sự sợ hãi.
Yunho lại ôm lấy Yoochun vào
lòng, giữ chặt lấy đôi vai của cậu, nhắm nghiền đôi mắt. Không, anh không thể
đề Yoochun biết được sự thật đó, có chết anh cũng không bao giờ muốn cậu biết
được.
Nếu có thể Yunho chỉ muốn giữ lấy
sự thật đáng sợ đó trong lòng mà chôn vùi nó vào một nơi mà vĩnh viễn không một
ai có thể tìm thấy.
Yoochun biết được chắc chắn sẽ
rời xa anh vĩnh viễn.
Không, anh không bao giờ muốn như
thế.
Trước khi mọi thứ được hé mở, anh
sẽ tìm cách xoá sạch nó, hoặc nếu không được, anh sẽ tìm cách đưa Yoochun rời
khỏi nơi mà nó tồn tại.
Anh sẽ đưa Yoochun rời khỏi nơi
này, đến một nơi thật xa, để có thể quên đi tất cả.
Anh sẽ ở bên cậu, bảo vệ cậu, cho
dù có phải dùng tay che đi đôi mắt, đôi tai của cậu anh cũng sẽ làm.
Với Yunho, chỉ cần có Yoochun, là
đủ.
_ Yoochun, khi anh bảo em nhắm
mắt, nhất định phải nhắm lại, khi anh bảo em hãy che tai lại, em nhất định phải
che đi. Khi anh bảo em đó không phải là sự thật, em nhất định phải tin đó không phải là sự thật, em hiểu
không? Nhất định phải tin anh, và không được buông tay anh ra, hiểu không!!!
Yoochun càng rối tung rối mù,
trước mắt cậu dường như bị loá đi bởi những chấm hỏi bay tứ tung xung quanh.
Nhưng Yunho nhìn thẳng vào cậu,
chỉ cần nhìn vào ánh mắt ấy, cậu không thể suy nghĩ điều gì khác ngoài việc,
nhất định phải làm theo Yunho, nhất định phải tin tưởng anh, nghĩ như vậy,
Yoochun liền gật đầu.
Rồi như để trấn an Yunho, Yoochun
liền vươn tay, ôm lấy cổ anh, xoa nhẹ lên tấm lưng đang còn run bần bật của người
con trai ấy, cậu muốn giúp anh bình tâm, muốn giúp anh thông suốt, chỉ như thế,
chỉ đơn giản là thế.
Nhưng trên tay khẽ run run,
Yoochun thực sự bất an tột cùng.
_ Con sẽ đưa Yoochun đi du học.
Yunho nói với Chủ tịch, giọng quả
quyết.
_ Yunho.
_ Con sẽ đưa Yoochun đi, và sẽ
không trở lại nơi này.
_ Jung Yunho…
_ Ba, con không thể dừng lại được
nữa, con không thể chấp nhận sự thật đó, con không thể rời xa Yoochun, tuyệt
đối không thể. Vì thế xin hãy để con đưa Yoochun đi, đó là cách duy nhất để
giải thoát cho tất cả.
_ Không được Yunho, con không thể
làm như thế, con không thể khiến Hanneul phải rời xa Yoochun, Yoochun chính là…
_ KHÔNG PHẢI, TUYỆT ĐỐI KHÔNG
PHẢI.
Tiếng thét của Yunho vang dội
khắp phòng.
_ Yoochun không thể là con của cô
Hanneul được, không thể nào.
_ Đó là sự thật không thể chối
cãi, Yunho con…
_ Vì thế nên con nhất định sẽ đưa
Yoochun rời khỏi đây, ba chỉ cần biết như thế là được rồi.
_ Yunho à, cháu không thể làm như
vậy.
Tiếng của Hanneul vang lên, khiến
cho hai bố con của Yunho sửng sốt.
Yunho nhìn sửng vào Hanneul, cô
bước lại gần:
_ Yunho, cô là mẹ của Yoochun, đó
là sự thật, dù cháu có muốn hay không. Nhưng đó vẫn là sự thật.
_ Cháu không muốn, và vì thế cháu
cũng không tin.
_ Nhưng Yunho a…
_ Cô đừng có nói gì thêm nữa,
cháu không muốn nghe đâu, chuyện đó với cháu không quan trọng, quan trọng là
Yoochun là tất cả những gì tốt đẹp nhất mà cháu có, vì vậy đừng có ai mong sẽ mang
em ấy đi khỏi cháu.
_ Yunho cháu hãy bình tĩnh nghe
cô nói…
_ Cháu không muốn nghe, cháu
không có việc gì phải nghe. Yoochun và cháu sẽ đi du học, ba và cô cứ biết như
thế đi.
Nói đoạn Yunho liền quay lưng
mạnh mẽ ra khỏi phòng.
Anh rời đi thật nhanh, không dám
do dự một bước nào, không muốn bất cứ ai lay động trái tim đang chịu đựng
thương tổn nặng nề của anh.
Nhưng ngày ấy, anh mới chỉ là một
cậu bé thiếu niên mười mấy tuổi đầu. Thời ấy anh vẫn chỉ đơn giản là một đứa
trẻ, không làm sao lường trước hết được tính toán của người đời.
Trong mắt những con người từng
trải ấy, Jung Yunho anh vẫn luôn non nớt, chưa bao giờ có thể tự mình quyết
định lấy cuộc đời.
Yunho cuối cùng cũng phải chấp
nhận mình đã thất bại.
Tuổi thanh xuân của anh, hoàn
toàn thất bại.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét