Cuộc sống này có phải như đóa hoa, vô thường nở giữa cõi đời, cũng là vô thường héo úa tàn phai? Cũng giống như anh và em, giữa muôn vàn khoảng cách, chợt hội ngộ tại một điểm dừng, nhưng rồi vẫn là số phận, cuối cùng mãi mãi là phân ly...
Jaejoong gõ cửa:
_ Yunho à, dậy chưa nào? Tớ vào được không?
Yunho lau vội nước mắt, nhẹ nhàng kéo tay ra rồi lấy
chăn đắp lại cho Yoochun, liền bước xuống giường đi ra mở cửa.
_ Sao vậy, lần đầu gõ cửa thế đấy?
_ Ô, tại tớ muốn xem cậu thức chưa thôi. Yoochun thức
dậy chưa?
_ Rồi, em ấy cũng mới vừa tỉnh giấc thôi.
Jaejoong vào phòng, Yoochun vẫn nằm nhưng mở mắt nhìn
hyung ấy, mỉm cười:
_ Hyung…
Đưa tay sờ trán Yoochun, Jaejoong lộ vẻ an tâm:
_ Hạ sốt rồi, em còn thấy mệt không?
_ Không ạ, em không sao.
Jaejoong quay lại nhìn Yunho:
_ Thật may là bớt sốt rồi, để tớ đi nấu cháo đã, cậu
cũng chuẩn bị đi nhé.
_ Ừ, tớ biết, cậu nấu cháo nhanh, đi sớm về sớm.
_ Ok.
Nghe hai hyung nói chuyện, Yoochun không khỏi ngạc
nhiên:
_ Đi đâu chứ ạ? Các hyung định đi đâu sao?
_ À, hôm nay là đến ngày hẹn tái khám, em không nhớ
sao?
_ Tái khám ấy ạ?
_ Đúng thế. – Yunho nói, lấy tay kéo lại chăn trên
người Yoochun. – Hôm nay hyung đã hẹn bác sĩ rồi, em nhanh ăn sáng rồi cùng
hyung đến bệnh viện.
_ Nhưng… - Gương mặt của Yoochun lộ vẻ bất an, ấp úng
nói.
_ Không sao, không sao, chỉ là tái khám thôi, hyung
không bắt em ở lại bệnh viện đâu, hyung đã đưa Yoochun về nhà rồi, làm sao lại
bắt ở lại nói đó được, đúng không? – Vừa nói vừa nhìn qua Jaejoong như thể nhờ
cậy Jaejoong khẳng định lại.
_ Yunho nói phải đấy, cậu ấy sẽ đưa em đến đó để bác
sĩ kiểm tra, sau đó thì trở về mà, em đừng lo lắng.
Yoochun nghe vậy, tạm yên tâm, liền khẽ gật đầu.
Mặc dù Jaejoong đã bảo để hyung ấy mang bữa sáng lên
phòng cho Yoochun, nhưng Yoochun không chịu, muốn xuống phòng ăn cùng với mọi
người. Bản thân chúng tôi cũng không yên tâm để hyung ấy ăn một mình trên đó,
nếu không trông nom, dám chừng không ăn gì hết cũng nên, vì vậy mà đồng tình để
hyung ấy xuống bàn ăn ăn sáng cùng chúng tôi.
Không để ai nhắc nhở, Yoochun ăn cũng khá nhanh, rồi
uống thuốc cũng rất ngoan nữa, dường như hyung ấy không muốn mọi người lo lắng
cho mình. Jaejoong lên phòng chuẩn bị quần áo cho Yoochun, nài ép bắt hyung ấy
mặc áo ấm. Yoochun sợ nóng, liền nhìn lô áo khoác Jaejoong bày ra trước mặt mà
như muốn mếu đến nơi. Jaejoong liền nói, mặc dù trời ấm hơn rồi, nhưng vẫn là
có gió, nên nếu mặc phong phanh nhiễm cảm thì rất nguy hiểm, gì thì gì vẫn phải
mặc áo ấm vào. Tôi ngồi bên tán dương Jaejoong, và quay lại nói với Yoochun:
_ Nghe lời Jaejoong hyung đi, hyung phải mặc thêm áo
ấm, giữ nhiệt độ cơ thể là rất quan trọng.
_ Nhưng trời không lạnh nữa mà.
_ Không lạnh vẫn phải mặc, hay để em bảo Yunho hyung
đăng ký cho hyung một suất trong bệnh viện nữa.
_ Không, đừng, hyung không ở lại bệnh viện nữa đâu. –
Nước mắt giọt ngắn giọt dài, hình như bây giờ hyung ấy sống lại là một Yoochun
của ngày xưa rồi.
_ Thế a, thế không muốn nằm bệnh viện, chỉ có một cách
duy nhất đúng không Jaejoong hyung?
_ Đúng vậy, đó là phải ngoan ngoan giữ ấm cơ thể, ăn
ngoan, uống thuốc đúng giờ. Ngoài ra, không biết vâng lời, liền cho vào bệnh
viện.
_ Khôngggggg. – Lần này thì khóc kịch liệt.
Yunho vội đi ra vỗ vai Yoochun:
_ Ấy ấy không không, không nằm viện đâu. Hyung hứa rồi
mà, đã hứa là chỉ đi tái khám, chứ có ai bắt nằm viện đâu nào.
Tôi cười lớn:
_ Mới đấy đã mít ướt rồi, đúng là ma khóc nhè. Yoochun
hyung đúng là ma khóc nhè.
Ấm ức nhìn tôi, Yoochun khẽ bĩu môi, cái điệu bộ quen
thuộc của hyung ấy mỗi khi bị ăn hiếp, thường vẻ mặt của hyung ấy như thế kiểu
gì cũng được Yunho hay Jaejoong lên tiếng bênh vực, tôi và Junsu luôn luôn phải
thất thế. Quả nhiên không sai, Yunho vỗ mạnh đùi tôi một cái:
_ Cái gì mà ma khóc nhè, không có đâu, nghịch ngợm quá
rồi.
_ Ái, sao đánh em?
Liền có nắm tay cốc mạnh vào đầu tôi, quay lại, là
Jaejoong:
_ Không cứng đầu thì là gì, dám chọc Yoochun khóc a?
_ Jaejoong hyung, lại về phe với Yunho hyung à?
Có tiếng chắc lưỡi, Junsu ra điệu thở dài:
_ Shim Changmin ngốc nghếch, sao lại chạm vào tổ kiến
thế kia?
Ra hướng bực bội, nhưng tôi nhanh chóng kìm chế:
_ Em ngốc cũng chẳng bằng hyung.
Junsu khẽ giật lùi, hyung ấy sợ tôi trả đũa, nhưng tôi
cũng không có hứng để chọc ghẹo hyung ấy.
Yunho lên tiếng:
_ Thôi được rồi, không giỡn nữa. Hôm nay mọi người có
kế hoạch gì không?
Jaejoong ra chiều suy nghĩ:
_ Hôm nay tớ đến phòng thu, chắc tầm trưa mới về được.
_ Em đi qua nhà anh trai, hôm nay nhà đón bác ở dưới
quê a. – Junsu góp vào.
_ Còn Changmin?
_ Em hôm nay có hẹn với Hanuel.
_ Thế a? – Yoochun bất ngờ lên tiếng. – Cho hyung gửi
lời thăm Haneul với nhé.
_ Vâng em biết mà.
_ Thế thì mọi người đều có kế hoạch riêng rồi. Tớ cũng
muốn đưa Yoochun về nhà mẹ, có lẽ tối bọn tớ mới về. Hôm nay chúng ta ăn ở bên
ngoài hết, đồng ý không?
_ Ok, tớ cũng phải đi gặp đối tác chuẩn bị quay CF nên
chắc phải buổi chiều mới trở về được.
_ Vậy hẹn nhau buổi tối.
Tất cả gật đầu đồng ý.
Tôi đến thăm Hanuel, như thường lệ nàng đón tôi trước
bệ thềm cửa nhà. Vừa nghe tiếng của cô giúp việc chào hỏi tôi, nàng nhẹ mỉm
cười. Trong bộ váy trắng nhìn nàng thật như tiên nữ giáng trần, nhẹ nhàng đến
bên cuộc đời của tôi, chính là điều đẹp đẽ nhất, ánh dương xán lạn nhất tồn tại
trong cuộc sống vốn dĩ đầy những nỗi đau và thương tổn của tôi. Tôi nhẹ đỡ nàng
đứng dậy:
_ Changmin, anh đến rồi.
Nhẹ hôn lên bờ mi, tôi thì thầm:
_ Haneul, anh đã đến. Nhớ em nhiều lắm.
Hai chúng tôi ngồi ngoài sân vườn, gió hiu hiu mát
mang đến cảm giác đê mê lạ lùng, tôi lại kể cho nàng nghe rất nhiều chuyện,
công việc của tôi, chuyện thi cử, những điều hài hước xảy ra trong suốt buổi
thi chuyển cấp của tôi, rồi thì về Manchin, rồi thì về hai cô em gái nghịch
ngợm của tôi. Tiếp đến là chuyện của Junsu đã làm hỏng liên tiếp hai cái nồi
nhôm chỉ vì mải mê chơi trò điện tử, quên không khóa gaz, để Jaejoong phải gào
thét lên kêu trời ván đất. Rồi thì Jaejoong đã vô tình mặc nhầm quần của tôi
rồi kêu dây thun quần bị dãn, sao mà rộng thế. Rồi Yunho lại để xe vào garage
mà vô tình ủi luôn vô tường, làm móp phái cốp xe mới trang hoàng mới tinh, khóc
ròng cả buổi, bị tôi trêu là tướng quân thúc ngựa, ấm ức suốt mấy ngày. Haneul
lại cười, nàng không biết nàng cười như thế lại khiến lòng tôi xao xuyến, cứ
như vậy bao nhiêu những nỗi đau vất vả của tôi, liền chóng tan thành mây khói.
“Haneul à, em cứ cười như thế, như thế cũng là biểu hiện của niềm tin trong
anh, Haneul, mãi cười như vậy em nhé.”
Bất chợt nàng lại hỏi:
_ Thế có
Yoochun oppa ạ, anh ấy vẫn khỏe chứ?
Tôi chợt khựng lại, đúng rồi, trong hàng loạt câu chuyện
kể của tôi, không hề nhắc đến Yoochun, có thể tôi đã quên, hay thực lòng không
muốn nhắc đến. Tôi ngượng ngùng:
_ À, à, Yoochun hyung… hyung ấy… vẫn ổn mà.
Nghe giọng nói ngập ngừng ngắt ngứ của tôi, Haneul
linh cảm một điều gì đó không ổn, nàng nắm tay tôi, mắt luôn cố tìm về vị trí
nơi tôi đang ngồi.
_ Sao thế anh, có chuyện gì ạ?
Tôi im lặng, kéo tay nàng ra nắm khẽ khàng, lòng bàn
tay nàng mát lạnh, thật khiến lòng người không khỏi mê đắm, nhưng bây giờ tâm
hồn tôi vẫn là rối bời, không biết trả lời nàng thế nào, nên chỉ khẽ cúi đầu
nói:
_ Không sao em ạ, hyung ấy vẫn bình thường.
Không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của tôi, nhưng
với sự tinh tế của bản thân, cộng với nỗi tâm giao từ trước vẫn có giữa hai
chúng tôi, Haneul linh cảm tôi có nỗi bất an trong lòng, nàng nhẹ nhàng nói:
_ Không sao Changmin, anh cứ nói với em, nói ra sẽ nhẹ
lòng, em cũng là sinh viên trường y, những điều đau đớn tột cùng nhất trên đời
này vẫn là đã nghe hết cả, anh đừng ngại, cứ nói với em.
Tôi nhìn nàng, nhìn thật sâu, có thể nàng hiểu được
rằng tôi đã mệt mỏi đến cùng cực thế nào, nhưng vẫn là không thể bộc bạch cùng
ai, bây giờ nàng nói thế khiến tôi lại càng chua xót, cũng giống tôi từ từ
khoét sâu vào vết thương đó một lần nữa vậy. Đã muốn quên đi, đã không muốn nghĩ
tới, đã tự dối lòng nỗi đau đó không tồn tại, nhưng giây phút này đây, tất cả
như vỡ nát trong tim tôi. Gục mặt lên bàn tay của nàng, tôi khóc, thực sự khóc
thảm thiết, nước mắt cứ theo sóng mũi chảy dài lên tay nàng ướt đẫm. Bàn tay ấy
khẽ run lên, nhưng chợt trở lại bình thường, bình tĩnh chờ đợi, lắng nghe tôi.
Dường như tôi
đã nói hết tất cả nỗi lòng của mình với Haneul, đã kể hết cho nàng nghe những
gì mà tôi thật sự không bao giờ muốn nhắc đến. Tôi vẫn thấy gương mặt mình nóng
rát, thật sự xót lòng nhưng đã lỡ một lần nữa xát muối vào vết thương, vẫn là
kết cục tôi phải tự đối diện với thương tâm.
Bàn tay còn lại của Haneul tìm đến tay của tôi, nàng
nhẹ nhàng nắm lấy:
_ Sẽ ổn, Changmin à, sẽ ổn. Yoochun oppa sẽ không sao
đâu, nhất định anh ấy sẽ vượt qua được.
_ Thật ư? – Tôi ngây ngô hỏi lại.
Gật đầu, Haneul mỉm cười, hướng về nơi tôi ngồi, đôi
mắt vẫn không chớp, nhưng hằn sâu trong đó, vẫn lóe lên những tia hy vọng:
_ Sẽ được, Changmin à, sẽ được.
Tôi bất giác dối lòng mình, tin vào lời động viên đó
của nàng. Hiển nhiên cả nàng và tôi đều hiểu được, sẽ không có bất cứ kỳ tích
nào đối với Yoochun, nhưng với tất cả niềm tin, chúng tôi vẫn tiếp tục che đi
sự thật phũ phàng, mà tự an ủi tâm hồn rằng, Yoochun nhất định sẽ khỏi bệnh.
Nhưng vẫn là số phận nghiệt ngã…
Yunho đưa Yoochun đến bệnh viện, vốn không thích nơi
ngột ngạt này, Yoochun chỉ muốn thật nhanh rồi về, không muốn kéo dài thời
gian. Mặc dù vậy nhưng vẫn phải trải qua các công đoạn kiểm tra. Không còn cách
nào khác Yoochun đều phải làm theo các bác sĩ không hé răng nửa lời. Yunho đi
theo Yoochun qua từng khoa yêu cầu kiểm định. Cuối cùng đem trả kết quả lại cho
bác sĩ chẩn trị.
Đo lại huyết áp cho Yoochun, bác sĩ hỏi hyung ấy về
các biểu hiện, nhưng vẫn là Yunho trả lời rành mạch hơn cả. Sau khi nghe Yunho
trình bày các triệu chứng, bác sĩ có vẻ đăm chiêu nhìn vào bệnh án. Yunho hyung
số ruột liền hỏi:
_ Có vấn đề gì sao thưa bác sĩ?
_ Tạm thời thì chưa. – Ông ấy cũng nhanh đáp lại. –
Nhưng vẫn cần chú ý các cơn bệnh tái phát vào ban đêm.
_ Vâng, tôi vẫn theo dõi biểu hiện của Yoochun, ngoài
việc phát bệnh vào ban đêm thì hầu như ban ngày vẫn không có trở ngại gì.
_ Thế là tương đối ổn định rồi. – Bác sĩ cũng ra chiều
hài lòng. – Tôi sẽ kê thêm thuốc, và phải tuân thủ ăn uống và uống thuốc điều
độ.
_ Vâng, tôi hiểu. – Yunho đáp.
Nói đoạn, bác sĩ lại bắt đầu kê thêm toa, Yoochun nhìn
Yunho, Yunho mỉm cười đáp lại, khẽ đưa tay nắm lây bàn tay của Yoochun.
_ Buổi tối cần phải chú ý nhiều hơn nữa, mọi người đều
biết căn bệnh này thường bộc phát vào đêm khuya hay rạng sáng, nếu không cẩn
thận có thể di chứng và dẫn đến hôn mê, do đó phải chú ý cẩn trọng hơn. – Bác
sĩ nói tiếp.
Yunho quả quyết:
_ Vâng, tôi sẽ chú ý cẩn thận.
_ Tốt rồi, bây giờ cậu có thể về, chú ý phải giữ ấm cơ
thể, không được để nhiễm lạnh. Ăn uống phải đúng bữa, không được tùy tiện bỏ
ăn, cũng phải uống thuốc đều đặn. Chú ý sau những lần phát bệnh phải nhanh
chóng lấy lại sức cho bệnh nhân, cũng như phải chú ý đến hoạt động hô hấp của
cậu ấy.
Yunho mỉm cười, gật đầu. Yoochun vẫn không nói gì, chỉ
là để Yunho tiếp thu hết mọi lời dặn dò của bác sĩ, nhưng không phải hyung ấy
không lắng nghe gì, mà chỉ là không muốn để tâm đến.
Sau khi từ phòng khám đi ra, Yunho vẫn chăm chú đọc
các loại thuốc trong toa, song bàn tay vẫn không buông tay Yoochun ra, cứ thế
một người đi trước nắm lấy tay người đi sau. Đến quầy thuốc, chợt Yunho hyung quay
lại nhìn Yoochun, mỉm cười:
_ Yoochun à, em theo toa thuốc này mà lấy thuốc nhé,
hyung đi đến đây có chút việc.
_ Hyung đi đâu?
_ Ừ, hyung có chút việc cần phải tìm hiểu. Em cứ mua
thuốc xong, rồi ngồi ở ghế hành lang đợi hyung, khoảng vài phút hyung sẽ quay
lại thôi.
_ Nhưng mà hyung có việc gì sao? Em đi với hyung nhé?
– Ánh mắt bất an.
_ Không, không sao đâu, hyung chỉ đi một lát thôi, rồi
sẽ quay lại ngay. Em cứ ngồi đây chờ hyung, đừng đi đâu lung tung, phải đợi
hyung quay lại mới rời khỏi bệnh viện nhé.
Yoochun đành thuận ý, gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không
giấu được lo lắng. Yunho mỉm cười, sửa lại cổ áo cho Yoochun, rồi quay lưng đi.
Hyung ấy trở lại phòng khám.
Yoochun mua xong thuốc, liền quay ra, nghe lời Yunho
lại ngồi ở ghế chờ hyung ấy quay lại, cũng đã hơn mười phút trôi qua. Rồi bỗng
nhiên có một cô bé mặc áo bệnh nhân, ngồi xuống bên cạnh Yoochun, quay sang
nhìn thấy hyung ấy, bất giác mỉm cười, dường như phát hiện ra hyung ấy là Park
Yoochun. Yoochun cũng thuận miệng mỉm cười lại với cô bé. Sau đó dường như cả
hai bắc chuyện với nhau, họ nói chuyện khá vui vẻ. Cô bé ấy dường như là bệnh
nhân của khoa chỉnh hình, do trật khớp tay nên nằm viện để điều trị, chẳng mấy
chốc lại nhanh chóng làm quen được với Yoochun. Nhưng mãi vẫn không thấy Yunho
quay lại, Yoochun sốt ruột nhìn đồng hồ. Có tiếng chuông điện thoại:
_ Alo.
_ Yoochun à, em đã mua xong thuốc chưa?
_ Em mua xong nãy giờ rồi, hyung đi đâu mà chưa quay lại?
_ Hả, à ừm, hyung có chút việc, hyung sắp quay lại
rồi, em cứ ngồi yên đó đợi hyung nhé. Hyung sẽ quay lại nhanh thôi.
_ Vâng, nhưng hyung nhớ quay lại nhanh nhé.
_ Ừ, hyung biết mà. Em ngồi đó chờ hyung.
Nói đoạn Yunho cúp máy, Yoochun cũng buông máy xuống,
che giấu bất an, tiếp tục trò chuyện với cô bé, lại mỉm cười thật tươi.
Phía xa ấy, khuất sau bức tường, Yunho hyung vẫn im
lặng dõi theo Yoochun như thế. Nhìn hyung ấy nói chuyện cười đùa với người bạn
nhỏ mới quen, nước mắt lại tuôn trào mãnh liệt trên gương mặt của Yunho. Thật
sự hyung ấy đã quay lại rất lâu rồi, nhưng không muốn Yoochun giáp mặt với mình
trong tình trạng thương tâm như vậy, nên muốn lấy lại bình tĩnh để đối diện với
Yoochun. Lặng nhìn gương mặt tươi cười của Yoochun, cõi lòng của Yunho vẫn là
đau như bị cào xé. Nỗ lực của hyung ấy dù cố gắng đến đâu cũng không đạt thành.
Xót xa nhìn người mình yêu thương, ở ngay trước mắt, nhưng không biết lúc nào
người ấy sẽ rời xa mình, không biết còn có thể ở bên cạnh người ấy cho đến bao
giờ. Yunho không biết, chỉ biết khóc ngất lên, cắn chặt lấy tay mình ngăn không
cho tiếng khóc bật ra, dựa sát lưng vào vách tường, nước mắt cứ thể tuôn rơi:
_ Bác sĩ,
tình trạng của Yoochun thật sự là đã ổn định chứ ạ?
_ Tôi biết là
cậu sẽ quay lại, nên chuẩn bị sẵn tinh thần để nói với cậu tình trạng của bệnh
nhân.
_ Chẳng lẽ,
xấu đến mức… - Yunho lo sợ, mím chặt môi.
_ Thú thật
với cậu rằng, phế nang phổi của cậu ấy đã không còn hoạt động nữa rồi, mọi nổ
lực của chúng tôi, chỉ là cầm chừng bằng thuốc mà thôi.
_ Nói như vậy
nghĩa là, bệnh thực sự đã ở giai đoạn cuối?
_ Đúng vậy, chúng
tôi cũng lấy làm tiếc. Hiện tại tình trạng của bệnh nhân đã có hiện tượng không
tiếp nhận tác dụng của thuốc, nói cách khác đó là hiện tượng bài xích trị liệu.
_ Bài xích?-
Yunho hỏi, giọng run run.
Gật đầu như
một sự thừa nhận.
Yunho cúi mặt
xuống, giấu đi bi thương của mình, bác sĩ lại lên tiếng an ủi:
_ Dù sao thì
mọi người phải chuẩn bị trước tinh thần, thật ra căn bệnh này, sau một thời
gian dài không được chăm sóc cẩn thận, đến một lúc nào đó sẽ rất nhanh dẫn đến
tình trạng nghiêm trọng này. Hơn nữa tâm lý cũng là một phần ảnh hưởng. Vì vậy,
chúng ta tốt nhất vẫn nên chuẩn bị trước.
_ Thế thì, ở
giai đoạn cuối… bệnh sẽ triệu chứng… nặng hơn đúng không ạ? – Giọng Yunho ngắt
quãng, thanh âm khàn đặc.
Bác sĩ gật
đầu:
_ Các cơn khó
thở sẽ đến dồn dập hơn, cơn ho cũng sẽ khó kiểm soát được. Và nhất là về đêm,
bệnh sẽ chuyển biến không tốt, dễ dẫn đến tình trạng thân nhiệt tăng đột ngột,
bị sốt cao, mê man.
_ Có thể
chuyển biến xấu đến mức nào? – Nghẹn ngào.
_ Sẽ ảnh
hưởng qua thận, do các loại thuốc này có sức công phá thận rất lớn, dần dần sẽ
làm thận ảnh hưởng nặng nề. Nên có thể trên cơ thể bệnh nhân sẽ xuất hiện các
dấu hiệu bầm tím, và chân giữ nước sẽ bị phù.
Yunho không
hỏi gì thêm, vẫn lặng lẽ cúi chào bác sĩ và bước ra ngoài. Không biết bằng cách
nào có thể rời khỏi nơi đó, trong Yunho hyung bây giờ chỉ có duy nhất khát vọng
đến bên Yoochun thật nhanh.
Bây giờ nếu để Yoochun thấy được hyung ấy như thế này,
liệu có thể chịu đựng được đả kích mà xem như không có gì. Yoochun vẫn nói cười
với cô bé đáng yêu đó, tuy nhiên đôi lúc vẫn đảo mắt tìm kiếm Yunho, trong lòng
không khỏi ngạc nhiên, Yunho rốt cuộc đã đi đâu, mãi vẫn không thấy quay lại.
Đôi mắt tràn đầy bất an…
Một lúc lâu sau, cô bé ngồi trò chuyện với Yoochun
cũng phải vào phòng điều trị, nên chỉ còn lại mình Yoochun hyung, càng nôn nóng
ngóng chờ Yunho hơn, mắt luôn đảo khắp nơi tìm kiếm hyung ấy, nhưng vốn là
người qua lại quá đông, lại lo lắng fans hâm mộ bắt gặp, nên cuối cùng Yoochun
cũng chỉ biết ngồi đó chờ Yunho quay lại, nóng lòng, bất an và thực sự không
hiểu chuyện gì xảy ra. Sau khi tự trấn tĩnh được bản thân mình, Yunho hyung mới
quyết định bước đến hàng ghế hành lang nơi Yoochun ngồi. Nhìn thấy Yunho,
Yoochun vội đứng lên bước lại phía hyung ấy. Yunho nhìn Yoochun mỉm cười thật
tươi, còn Yoochun do quá lo lắng nên gắt gao hỏi hyung ấy đã ở đâu:
_ Hyung đã đi đâu nãy giờ vậy, có chuyện gì sao?
_ Yoochun à, không có gì cả đâu, em đừng lo. – Yunho
vỗ vai Yoochun.
_ Nhưng cuối cùng là hyung đã đi đâu, em đã ở đây đợi
rất lâu?
_ Hyung xin lỗi, thực sự là có mấy việc hyung phải hỏi
nên mới đến gặp bác sĩ, thật không may
lại gặp mấy người hâm mộ đó mà.
_ Nhưng, là việc gì mà hyung phải gặp bác sĩ. Hay… hay
hyung bị ốm. – Lo lắng, đưa tay lên rờ trán Yunho.
Yunho vội nắm lấy tay Yoochun, lại cười nhìn hyung ấy
âu yếm:
_ Ngốc, hyung làm sao lại ốm, nếu ốm hyung có thể tươi
tỉnh trở lại đây với em thế này à?
_ Cũng phải, nhưng tại sao hyung lại gặp bác sĩ chứ?
_ À có mấy việc hyung thắc mắc ở các loại thuốc mới,
nên quay lại hỏi để chắc chắn hơn mà.
_ Thế ạ, thế bác sĩ nói thế nào?
_ Bác sĩ đều bảo tất cả là thuốc bổ để hỗ trợ, tiếp
thêm năng lượng cho em thôi, bởi vì em không được ăn uống bình thường, nên cần
bổ sung thêm các loại vitamin ấy.
_ Vậy sao, có như thế hyung phải đi hỏi, về nhà tra từ
điển cũng được mà.
_ Ngốc, cần phải hỏi trực tiếp từ bác sĩ để biết rõ
hơn công dụng chứ.
_ Sao lại phải mất công như thế, lại gặp phải fans hâm
mộ, báo hại em ngồi đây chờ rất lâu. – Yoochun lại khẽ bĩu môi.
Yunho hyung cười tươi, nhẹ nhàng nắm lấy hai vai của
Yoochun:
_ Hyung biết rồi, hyung xin lỗi Yoochun, chỉ là hyung
thấy quá nhiều loại thuốc mới nên mới lo lắng và đi hỏi thôi, thật không may
đụng phải fans hâm mộ. Xin lỗi Yoochun nhiều lắm, lần sau hyung sẽ không để em
phải đợi hyung lâu như vậy nữa, được chưa nào?
Khẽ gật đầu, mỉm cười:
_ Dù sao cũng không phải là lỗi của hyung, chỉ là
hyung lo lắng cho em thôi mà, đừng tự trách mình, em cũng không trách gì hyung
đâu. – Cúi đầu, áp má vào tay của Yunho hyung.
Vẫn là nhịn không được, Yunho hyung lại nhìn sâu gương
mặt của Yoochun, ánh mắt xót xa, ngân ngấn nước, liền với tay ôm lấy Yoochun
vào lòng, thật chặt. Yoochun hyung dường như kinh ngạc bởi cái ôm bất ngờ này,
nhưng cũng thuận để Yunho giữ chặt lấy bờ vai của mình. Yunho hyung cứ thế, ôm
lấy Yoochun thật lâu, thật lâu, mãi không muốn buông ra, chỉ khẽ thì thầm:
_ Yoochun à, hyung sẽ không để em phải chờ đợi hyung
nữa, hyung hứa, sẽ không bao giờ để em phải đợi lâu. – Lời nói có chút nghẹn
ngào, có chút chua xót, lại mang theo nỗi đau uất ức.
Yoochun cảm thấy ngạc nhiên, nhưng cũng không hiểu do
đâu, chỉ là vỗ nhẹ vai của Yunho hyung, an ủi:
_ Không, không sao Yunho, em không sao mà, hyung đừng
áy náy tự trách mình như thế.
Khẽ buông Yoochun ra, Yunho lại mỉm cười, đưa tay giữ
lấy gương mặt của hyung ấy:
_ Hyung biết, Yoochun rất ngoan.
_ Yunho? – Ánh mắt vẫn thắc mắc nhìn sâu vào Yunho.
_ Không sao, Yoochun à, hyung muốn ngắm em như thế này,
muốn ôm em như thế này, thật ấm áp làm sao.
_ Hyung thật sự không có chuyện gì chứ?
Lắc đầu quả quyết, Yunho hyung nắm chặt lấy tay
Yoochun.
_ Hyung rất hạnh phúc vì luôn được bên em như thế này.
_ Hyung…
_ Đừng lo Yoochun, từ giờ đã có hyung luôn bên em rồi,
chắc chắn hyung sẽ đem lại hạnh phúc cho em. Em tin ở hyung chứ?
_ Em tin, lúc nào em cũng tin hyung mà…
_ Ngoan lắm, Yoochun, mình về nhà em nhé?
Yoochun dù vẫn chưa hết bận lòng, nhưng nhìn Yunho
hyung như vậy, không nỡ gặng hỏi thêm, chỉ là thuận ý gật đầu. Yunho nắm chặt
hơn nữa bàn tay của Yoochun, đưa hyung ấy nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Yoochun vẫn vậy, để mặc Yunho hyung kéo mình đi, bàn tay đỏ lên vì bị tay Yunho
siết mạnh, cũng không cảm thấy đau đớn gì, chỉ là một sự bất an dấy lên trong
thâm tâm.