_ Min Young à, nhanh chân lên, nếu chậm thì có khi đến chiều vẫn chưa lặn mò được đấy.
_ Vâng cháu biết rồi. Min Young đạp
xe thật nhanh qua mọi nẻo đường, hy vọng có thể nhanh chóng chuyển số cá
này đến chợ, và như thế là sẽ được lãnh công cuối tháng, cô bé làm việc
chăm chỉ nên cả khu chợ đều quý mến, mặc cho Min Young là một con người
trầm mặc và ít nói, đôi lúc chỉ dùng nụ cười để đối đáp mọi người.
Những người lớn trong làng đều gọi cô bé là cỏ lạ, còn những đứa trẻ đều
gọi cô là chị băng đá, dù đôi khi cô không cố tình như thế.
_ Cái con này, mày không chịu ăn học cho đàng hoàng lại cò hay mơ mộng. Có đứng lại không thì bảo hả.
Jung Eun chạy khắp xóm, mong thoát được cái chổi chà của bác gái, gào thét khắp nơi:
_ Cứu tôi, cứu tôi với, bác ơi tha cho con đi, bác ơi, oái oái, á á á....
_ Mày thực là hư đốn, anh chị mày đều đi làm ăn hết, ba mày thì ngày đêm
đối mặt với nắng và biển cả, cả khi bốn năm tháng mới về một lần, hai
đứa em mày cũng vừa đi học vừa đi làm, mình mày chơi không, lại còn lắm
chuyện...
_ Nhưng con có cố ý đâu, đó là ước mơ của con mà, tại sao ai cũng được sống với ước mơ của mình, còn con thì không?
_ Cái gì ước mơ hả cái con này.
Bác gái vung cái xẻng lên, nhưng Jung Eun vội né, ngay lúc đó Hye Sung bước vào, cô vội né sau lưng em mình:
_ Hye Sung cứu chị với.
_ Bác ơi có chuyện gì thế?
_ Mày xem chị mày, cái con nhỏ chả ra hồn này, nó cũng đòi lên Seoul cơ đấy.
_ Bác, con muốn làm diễn viên mà.
_ Câm miệng ngay.
_ Kìa bác, thôi bác dừng giận nữa, có con ở đây rồi, con sẽ khuyên nhủ chị ấy bác đừng lo a.
_ Hừ con với chả cái, cháu với chả chắt, hư đốn.
_ Con hư giống ai chứ, hay có thể con không phải con ruột nhà này nên bác mới đối xử thậm tệ với con như vậy.
_ MÀY NÓI CÁI GÌ HẢ?????????
_ Á, Hye Sung à, Hye Sung.......... _ Chúng mày muốn gì?
_ Đơn giản thôi, tao cần tiền, mày không hiểu a?
_ Tao làm gì có tiền?
_ Mày nói nghe lạ. Hay mày muốn con chị gái của mày nhừ xương đây.
_ Chúng mày muốn làm cái gì hả?
_ Con nhỏ đó thiếu nợ chúng tao, đương nhiên phải thanh toán với nó rồi,
mà mày biết đấy, tụi tao đã thanh toán thì, hắc hắc... - Giọng cười đểu
giả của tên đốn mạt, khiến Min Young muốn nôn mửa, nhưng cô cố nén lại.
_ Chúng mày không được đụng đến chị ấy, nếu chúng mày làm tổn thương đến
chị tao, tao cứ sữ từng đứa mà xử đấy, đến lúc đó thì đừng có trách.
_ Há, há há, tao cũng chờ xem, một con nhỏ oắt con như mày có thể làm được gì. Bây giờ cứ đưa tiền ra trước đi đã.
_ Hiện giờ tao không có, tụi mày để thư thư cho tao hai tuần nữa được không, tao sẽ cố gắng kiếm tiền sớm nhất.
_ Mày giỡn với tụi tao đó à, tụi bay, mau lục soát người nó.
_ Này, tụi mày không được...
Min Young dù có cố gắng chống cự, vẫn bị áp chế, và bọn khốn đó giựt lấy
túi xách của cô, vung ra một số tiền cô vừa kiếm được ở chợ cá.
_ Không được, trả nó lại cho ta. - Min Young vung tay ra giành lại, liền
bị bọn khốn đó hắt văng ra. - Cô gào thét thảm thiết: Trả tiền lại cho
tao, tụi mày là kẻ xấu, trả tiền cho tao.
_ Ồ mày, hay nhỉ, nhiêu này tiền đã đủ trả số nợ của con chị mày đâu
chứ, cứ xem như tao lấy gối đầu, số còn lại mày phải nhanh trả cho tao,
trước lúc hậu quả trở nên nghiệm trọng hơn đấy nghe không?
_ Không được, lũ khốn trả lại cho tao.
Bọn chúng cũng không thèm quan tâm đến cô bé đang gào khóc, quay lưng bỏ đi.
Min Young ấm ức khóc, nhưng cô cũng hoàn toàn bất lực, không có cách nào để thay đổi được.Jung
Eun đã nợ bọn cho vay nặng lãi một khoản tiền rất lớn, nhưng người cuối
cùng lãnh chịu hậu quả này lại là Min Young, nhưng nếu cô để cho ba và
hai bác mà biết được, thì chưa đến phiên bọn đầu gấu này, ba của cô cũng
cho chị cô một trận nhừ tử rồi. Min Young thất thểu trở về, cô lặng lẽ vào nhà, không cho ai biết, chợt Jung Eun nhào ra gào khóc:
_ Min Young, mày xem, bác không cho tao được lên Seuol kìa, làm sao bây giờ?
_ Có chuyện gì vậy ạ?
_ Mày xem, bác bất công, các anh chị đều được lên Seoul lập nghiệp tại sao tao không được đi?
_ Chị à, bây giờ lên Seoul thì làm cách nào đây? - Min Young muốn khóc thét lên, cô nhớ lại cảnh tượng khi nãy.
_ Mặc kệ, tao không quan tâm, nhất định tao phải lên được Seoul bằng mọi giá,
Nói rồi Jung Eun ngúng nguẩy bỏ đi.
Min Young mệt mỏi, không muốn nói thêm, liền trở về phòng. Những lời bọn
du côn đó nói, hiện ró trong đầu cô không sai sót một chữ nào.
Ngồi dựa mình vào tường, Min Young lại nhắm nghiền đôi mắt. Seoul,
một ngày đẹp trời, gió thanh mát, không nắng nhưng cũng không mưa, cảnh
quan thật làm ấm lòng người, sắc màu mùa thu vàng rực cả góc trời... Han Neul nhanh
nhẹn bước qua dòng người, tiến về nơi tòa nhà cao màu trắng, phủ đầy
bóng cây xanh xung quanh. Hôm ấy là một buổi hội thảo quan trọng cùng
đối tác làm ăn, cô không thể chểnh mảng, cũng không thể để xảy ra sơ
suất.
Ji Hwan đã sớm đợi cô ở tiền sảnh, nhóm của hai người đã chuẩn bị kế
hoạch này từ lâu, cả đội trưởng cùng trưởng phòng đã có mặt đầy đủ trong
buổi họp. Chỉ tiếc Han Neul bị kẹt xe, nên cuối cùng lại trở thành
người đến muộn.
_ Xong chưa?
_ Xong rồi, anh đừng lo, em đã sắp xếp hết rồi.
Ji Hwan cùng Han Neul nhanh chóng tiến vào dãy phòng hội nghị, hức hẹn
một phiên họp kéo dài, không cho con người có chút thư thái để tự tình,
lúc nào cũng tất bật gấp gáp...
Một góc xa hơn ở thành phố Seoul... _ Anh, anh ở trong căn phòng này a?
Chae Ah kinh hãi nhìn căn phòng của anh trai mình, thật là một cảnh
tượng kinh khủng, cô không bao giờ nghĩ, cái nhà anh mình trọ lại tồi
tàn như vậy, nhưng Nam Gil chỉ mỉm cười:
_ Thằng nhỏ con nhà chủ này là bạn của anh trong quân ngũ, nó giúp cho
anh một chân làm tài xế trong nhà nó, và cho ở dưới tầng gầm này.
Chae Ah nhìn bốn bề ngán ngẩm, không biết ba và chị Hai sẽ phản ứng như thế nào?
_ Mặc kệ, tiết kiệm một thời gian kiểu gì cũng mua được nhà. Nam Gil tự
tin vào tài năng ăn nói của mình, dù kiến thức kinh doanh anh mập mù,
nhưng mà khoản ăn nói anh ăn đứt mấy nhà thuyết khách gia chuyên nghiệp,
Nam Gil mỉm cười với cái suy nghĩ cực kỳ thực tế.
Chae Ah lắc đầu, làm cách nào có thể giàu lên được trong hoàn cảnh này. không thể nào.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét