Love

Love
Vì ta đã trót yêu họ, vì yêu nên không có quyền hồi tiếc, vì yêu nên không có quyền lãng quên....

Thứ Hai, 28 tháng 5, 2012

[Longfic] Memories - 2U (Chap 1)

*** Chap 1 ***


Nơi chúng ta đã đi qua,
Vẫn là nơi chúng ta sẽ lại bắt đầu…

Posted Image



Regina Theme : Chun Sa Eh Mi So - Instrumental




Happy birthday to you

Happy birthday to you

Happy birthday, Happy birthday

Happy birthday to you



Happy birthday Yunho

Happy birthday Yunho

Happy birthday, Happy birthday

Happy birthday, Yunho!!!!



Tất cả những gì đã qua, chỉ là phần ký ức, dường như sinh nhật là niềm vui của mỗi người, là kỷ niệm ngày sinh của mình, thật hạnh phúc khi được cất tiếng khóc chào đời, và được tận hưởng cuộc sống này. Nhưng đối với một số người, dường như sinh nhật lại là một nỗi đau, nỗi đau không bao giờ dứt, nỗi đau âm ĩ, luôn khắc sâu như một vết sẹo khó phai mờ.


Hôm nay chính là một ngày đặc biệt của chúng tôi, chính là sinh nhật của Yunho hyung, leader đáng kính của chúng tôi, của DBSK. Tôi rất muốn hát thật nhiều, bày thật nhiều trò vui để chúc mừng sinh nhật cho hyung ấy, nhưng kết quả vẫn chỉ là, tôi ngồi đây xem lại đoạn video này, sinh nhật cách đây 10 năm của Yunho. Tiếng hát nghẹn ngào trong nước mắt, sinh nhật tròn 30 của hyung ấy, sinh nhật đã khắc sâu vào ký ức của tôi, giờ đây 10 năm đã trôi qua, chủ nhân thực sự của buổi tiệc sinh nhật này, đã đi rất xa, rất xa… Sinh nhật ngày hôm nay thực sự thuộc về ai?


Vẫn là sinh nhật chỉ có 2 chúng tôi, cùng các đồng nghiệp, cùng bạn bè. Tôi vẫn thấy cái nụ cười tinh quái của Eunhuyk hyung, cái nhìn tan chảy của Siwon, cái điệu bộ uốn éo của Heechul hyung, những màn vui nhộn của Shindong hyung,…. cùng những tiếng cười nắc nẻ, bọn nhóc Shinee kia mà, chúng đang quét kem đầy mặt các hyung của chúng không thương tiếc, thật may mà tôi tránh kịp, không thì thật sự là khủng khiếp biết bao nhiêu. Còn có các em EXO còn chút rụt rè e ngại, bị đám đàn anh nghịch phá kéo vào những trò đùa không biên giới, chúng nó cũng đã vùng lên chiến đấu lại, buổi tiệc thật sự trở thành một đám hỗn độn, bánh mứt, rượu, thức ăn bay đầy nhà, hoa, dây băng, bông keo tứ tung, vươn vãi khắp nơi… Thật ấm cúng, nhưng có một điều dường như không bình thường, chính là Yunho, người chủ của bữa tiệc ấy, đang ngồi trầm lặng giữa đám tạp nham chúng tôi, hyung ấy nhìn chúng tôi, cười, cười thật lớn theo những trò đùa ấy, nhưng tuyệt nhiên không rời khỏi vị trí của mình, hyung ấy đã ngồi im như thế, suốt mấy tiếng, theo trí nhớ của tôi, không hề thay đổi vị trí. 30 tuổi là thế chăng, con người trở nên chin chắn, không còn những màn đùa giỡn tung hứng như thế, hoặc là trước mặt đàn em muốn giữ chút thể diện? Nhưng cứ nhìn các hyung của Suju, có ai cần phải giữ thế diện đâu, bọn họ tuổi đời cũng đã sấp xỉ hàng 40 còn gì. Nhưng Yunho trước sau vẫn là ngồi ở vị trí đó, không rời, tiếng cười lớn của hyung ấy, không đủ để che đậy sự ủy khuất đó, hyung ngốc, thực rất ngốc, em chỉ cần nhìn là có thể hiểu ngay, vậy thì còn che giấu bằng nụ cười đó làm gì. Hay bản thân cũng cảm thấy có lỗi khi không thể hòa vào buổi tiệc vui nhộn ấy đáp lại tấm lòng của mọi người, nên dùng nụ cười ấy để bù đắp. Hyung luôn nói chúng em ngốc, nhưng chính hyung mới là kẻ ngốc, đại ngốc trên đời này.


Kính coong … Kính coong…


Tiếng chuông cửa kéo dài, khiến tôi bừng tỉnh, vội chạy ra xem, chưa kịp nhìn vào màn hình chuông cửa, đã nghe tiếng vi vút bên ngoài, haizzzzzzzz, chẳng cần kiểm diện cũng biết là ai. Thực còn ai trồng khoai đất này ngoài Junsu với chất giọng độc nhất vô nhị kia. Tôi ném thở dài, 40 tuổi rồi mà vẫn cứ như trẻ con, ấn cửa mở cho Junsu. Cánh cửa vừa mở Junsu nhảy phóc vào, ôm lấy cổ tôi, bàng hoàng tôi xém ngã ngửa ra sau:


_Trời đất ơi, bỏ em ra, hyung làm cái gì thế?


_ Nhớ em quá, đi mấy tháng rồi, không gặp em nhớ quá chứ sao? Junsu nhìn tôi bằng đôi mắt ngây thơ vô số tội, tôi sợ ánh mắt này của hyung ấy lắm.


_ Chuyện gì nữa đây? Dè chừng, tôi hỏi.


Junsu bay vào trong, không cần tôi mời, ngồi phịch xuống ghế, nói như tham phán tướng quân:


_ Nhanh, thay đồ đi, đi với hyung.


Tôi bước vào đứng dựa bức vách, hay tay đan vào nhau để trước ngực:


_ Đi đâu thế?


_ Đến nhà Jaejoong hyung.


_ Ô, sao thế, Jaejoong hyung có kế hoạch gì à? – Thuận tay với lấy ly nước uống.


_ Ừ, hôm nay hyung ấy sẽ tổ chức tiệc công khai chị dâu.


Phụtttttttt AHHHHHHHH, hặc… hặc… hặc…, tôi uống nước, nghe thấy thế, sặc một hơi dài, Junsu vội đứng dậy, vỗ lưng tôi, ánh mắt thoáng chút lo lắng:


_ Không sao chứ?


_ Không… không sao… hặc hặc…


_ Sao mà không cẩn thận thế, uống nước thì cũng phải từ từ chứ?


_ Là tại hyung chứ, khi không em đang uống nước lại nói chuyện bất ngờ.


Junsu cười xuề xòa lấy lòng, không đợi anh ấy nói, tôi vồn vã hỏi trước:


_ Ô chuyện Jaejoong hyung công khai chị dâu là sao, em chưa bao giờ nghe anh ấy nói a, thật tình là có chuyện đó sao?


_ Hyung lừa em để làm gì?


Junsu ngồi xuống, thuận tay lấy đồ bấm bấm TV lên.


Tôi cũng ngồi nhanh xuống, nắm cánh tay hyung hỏi tới tấp:


_ Ô thế chị dâu là người thế nào, chị ấy xinh không, chị ấy làm gì, chị ấy bao nhiêu tuổi?


Junsu phù phù, có lẽ tôi hỏi nhiều quá làm anh ấy hoảng, gắt gao:


_ Hỏi vừa vừa thôi chứ, hỏi từng ấy câu hyung trả lời thế nào được?


_ Thôi vậy, vậy thì em hỏi trước, tên chị ấy là gì?


_ Jinmi, Lee Jinmi


_ Jinmi, chị ấy bao nhiêu tuổi?


_ Bằng tuổi em.


_ Ặc, bằng tuổi em?


_ Uhm.


_ Làm nghề gì?


_ Trưởng văn phòng quảng bá của Cjes.


_ Wow, xinh không?


_ Khá xinh, hao hao giống Shin Min Ah.


_ Hở, thế sao?


_ Ừ.


Vừa nói Junsu vừa lia cái đồ bấm, bấm liên tục, lại than vắn thở dài:


_ Sao TV chương trình gì chán thế chứ?


Nói rồi quay lại nhìn tôi:


_ Ôi không mau đi thay đồ, mong được gặp mặt chị dâu mà không nhanh chân lên à?


_ Hả? Tôi thần người, sực tỉnh vì câu nói của Junsu. Bất chợt đứng lên: “A, phải em quên mất.”


Tôi chạy phóng vào phòng, dĩ nhiên, được nhìn thấy mặt vợ tương lai của Jaejoong hyung là niềm mơ ước của tôi, đây lại là lần đầu tiên công khai một cách trịnh trọng như vậy, lại càng không thể bỏ qua. Với Junsu hyung cũng thế, tôi rất mong được nhìn thấy bạn gái của hyung ấy, nhưng cái tính cách trẻ không ra trẻ, già cũng chả hóa già này, chẳng biết chừng nào mới cho tôi ăn kẹo mừng đây, nực cười quá.


Tôi thay xong đồ phóng ra, Junsu giật bắn người, tắt vội TV, giống như kẻ trộm bị phát giác, sắc mặt đột biến, xanh méc, tôi hỏi: Sao thế?


Hyung đứng dậy xuề xòa vỗ vai tôi:


_ Không có gì, không có gì đâu mà, đi thôi, nhanh lên.


Nói rồi bỏ đi một mạch, tôi quay lại nhìn TV, chính là chương trình video vẫn còn hiển hiện, vậy là hyung ấy đã xem cuồn băng đó…


Tôi khẽ thở dài, đi đến cửa tắt nguồn điện và bước ra ngoài…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

♥ Hand ♥

♥ Hand ♥