_ Tôi xin lỗi, lẽ ra tôi không
nên lớn tiếng với cậu. – Huyn Joong nói, ngữ điệu có phần trầm xuống.
_ Không có gì, tôi hiểu tại sao
cậu lại làm như vậy.
_ Tôi chỉ mong sao Yoochun lúc
nào cũng cảm thấy được sự bình yên, những chuyện trong quá khứ đã làm em ấy
phải chịu nhiều tổn thương quá rồi, cả cậu và tôi đều góp phần vào nỗi đau của
em ấy, không phải sao?
_ Tôi hiểu. – Yunho tiếp lời, ánh
mắt của anh liền chùng xuống, lời nói của Huyn Joong như một lần nữa làm vết
thương lòng của anh tấy lên đau nhói.
_ Chúng ta đều không có tư cách
trách cứ nhau, nhưng tôi chỉ mong rằng, cậu lúc nào cũng sẽ là một chỗ dựa vững
chắc của Yoochun, chính vì nghĩ như vậy nên tôi đã buông tay Yoochun, để em ấy
được về bên cậu, chỉ mong rằng, cậu đừng khiến tôi thất vọng.
Yunho nhìn thẳng vào Huyn Joong,
liền nói:
_ Tình yêu của tôi với Yoochun là
chân thật, lòng dạ của tôi như thế nào, đất trời này hiểu rõ, dù thế nào đi
chăng nữa, khi đứng trước cậu, tôi vẫn không hề cảm thấy hổ thẹn với bản thân
mình, tôi sẽ chiếu cố thật tốt đến Yoochun, không cần cậu lo lắng.
_ Vậy thì tôi yên tâm rồi. Uknow,
tôi tin cậu. (Uknow là tên tiếng Anh thân mật của Yunho).
Yunho khẽ nhìn xuống, tay anh mân
mê tách cà phê, và rồi bất chợt lên tiếng:
_ Và còn một điều này nữa Kim Huyn
Joong, tôi mong rằng sau này cậu đừng vào bệnh viện nữa.
Nghe đến đây, Huyn Joong chợt
sững lại, nhìn chăm chăm Yunho, Yunho tiếp lời:
_ Tôi mong là cậu đừng vào bệnh
viện nữa, tốt hơn hết cậu hãy nghĩ đến công việc của mình, và hãy quên Yoochun
đi. Đừng tìm em ấy, đừng tìm cách xuất hiện trước em ấy. Tôi sẽ vào thẳng vấn
đề luôn, tôi yêu cầu như vậy chỉ đơn giản là vì, tôi không thích cậu ở bên
Yoochun, à, nói đúng ra là ghét mới phải, tôi rất ghét điều đó, rất ghét.
Dừng một lát, Yunho như nén cơn
giận bộc phát trong lòng, anh thực sự không muốn trở thành kẻ thô lỗ trước Huyn
Joong, nhưng kỳ thực nếu im lặng, thì lòng anh sẽ càng phẫn uất đến độ không
thể kìm lại được nữa. Huyn Joong im lặng nhìn Yunho, ánh mắt của anh tựa hồ là
u uất, nhưng anh không cố ý ngắt ngang lời của Yunho, có lẽ cũng phải để Yunho
được bộc bạch hết tất cả.
Sau một hồi im lặng, Yunho lại
nhìn thẳng vào Huyn Joong, một lần nói không lưu luyến:
_ Mặc dù tôi không muốn thừa nhận
điều này, nhưng mà Kim Huyn Joong, tôi ghét cái cách mà cậu nhìn Yoochun, tôi
ghét cái cách cậu nói chuyện cùng em ấy, và tôi ghét nhất là nhìn thấy cậu nắm
tay Yoochun, vì vậy đừng tìm em ấy nữa, tôi không muốn làm điều gì tổn hại đến
cậu. Hy vọng rằng cậu hiểu những gì tôi nói, chúng ta sẽ gặp nhau ở một nơi
khác, trong một hoàn cảnh khác, nơi nào có Yoochun, xin cậu hãy hạn chế đến
gần.
Dứt lời, Yunho định đứng dậy bước
đi, nhưng Huyn Joong lúc này mới lên tiếng:
_ Tôi không thể dừng lại được.
Yunho quay lại nhìn chằm chằm vào
Huyn Joong, nhưng Huyn Joong mang theo biểu cảm chua xót xen lẫn tức giận, đối
diện Yunho nói:
_ Cậu bảo tôi đừng đến gần
Yoochun, được tôi sẽ làm, cậu bảo tôi tránh xa Yoochun ra, tôi đồng ý, tôi sẽ
tránh xa Yoochun. Nhưng mà cậu bảo tôi hãy quên Yoochun đi, tôi, không thể làm
điều đó, cho dù có chết tôi cũng không làm được điều đó. Dù cậu có là thần cũng
không thể ép tôi quên Yoochun đi, và ngừng yêu em ấy. Nếu tôi bảo cậu làm như
thế cậu có làm được hay không?
Yunho im lặng, Huyn Joong lại
tiếp:
_ Vì vậy tôi sẽ thực hiện hết mọi
mong muốn của cậu, trừ một điều, tôi sẽ không bao giờ quên Yoochun, sẽ không
bao giờ thôi yêu em ấy, tôi sẽ yêu Yoochun theo cách của riêng mình, không ai
kể cả cậu, có quyền ngăn cản tôi.
_ KIM HUYN JOONG.
_ Tôi chưa nói hết, có một điều
tôi nhất định phải nói với cậu, đó là bất cứ lúc nào, Yoochun cần đến tôi tôi
cũng sẽ đến bên em ấy. Và… chỉ cần…. chỉ cần, tôi phát hiện ra cậu lại gây tổn
thương cho Yoochun một lần nữa, thì tôi sẽ lập tức đưa em ấy rời khỏi nơi này,
rời khỏi cậu vĩnh viễn, cậu biết rằng tôi hoàn toàn có đủ khả năng để làm điều
đó đúng không?
Nghe như vậy, Yunho liền không
giữ được bình tĩnh, anh ngoài mặt lạnh như băng, nhưng trong tâm lại sôi sục,
anh biết Huyn Joong hoàn toàn có đủ khả năng để làm điều đó, hoàn toàn có đủ
năng lực để mang Yoochun rời khỏi anh, chỉ nghĩ đến đó ánh mắt Yunho liền sắc
lạnh đến đáng sợ:
_ Cậu đừng mơ tưởng, Kim Huyn
Joong, tôi sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra, dù có trong mơ, tôi cũng sẽ
không bao giờ để mất Yoochun, vĩnh viễn không bao giờ.
_ Điều đó không quan trọng, cậu
có quyết tâm cũng không làm được điều gì, thậm chí bây giờ tôi vẫn có thể hoàn
thành thủ tục xuất viện và đưa Yoochun rời khỏi đây, tôi có thể làm như thế,
cậu dư sức biết điều đó đúng không?
_ Cậu nói như thế bởi vì cậu nghĩ
tôi không tồn tại có phải không? Nhưng cậu lầm rồi, cho dù đất trời này có đổ
sụp xuống, tôi cũng sẽ không bao giờ buông tay Yoochun ra. Cậu đừng nghĩ sẽ có
cơ may đưa Yoochun đi khỏi tôi. Không bao giờ có chuyện đó. Nếu muốn đưa
Yoochun đi, hãy bước qua xác của tôi trước đã.
Yunho ánh mắt lạnh buốt, nhìn
thẳng vào Huyn Joong, không do dự nói một hơi không ngơi nghỉ.
Đáp lại anh là ánh mắt cương nghị
của Huyn Joong, thế nhưng bây giờ lại phản phất niềm tin trong đó.
_ Tôi cũng đang chờ đợi để được
nhìn thấy cậu bảo vệ Yoochun, Yunho à, tôi thực sự mong được nhìn thấy điều ấy.
Huyn Joong lại cảm thấy mãn
nguyện, chí ít anh hiểu được rằng ở bên Yunho, Yoochun luôn được che chở.
_ Dù để Yoochun trở về bên cậu
khiến trái tim tôi đau đớn cùng cực, nhưng tôi không hề hối hận vì mình đã làm
như vậy, chỉ vì cậu chính là Yunho, chính là Jung Yunho. Vì cậu là Jung Yunho
nên tôi mới làm như thế. Mong cậu hãy hiểu cho.
Nói xong, Huyn Joong liền đứng
dậy bước đi, một mình Yunho ngồi lại, trầm ngâm một lúc lâu sau anh mới rời khỏi
chỗ.
Có lẽ Huyn Joong nói đúng, nếu là
anh, anh cũng không thể từ bỏ, bằng chứng là cha anh và mẹ Yoochun muốn anh từ
bỏ, nhưng anh vẫn quả quyết gìn giữ tình yêu của mình.
Rồi đến khi gặp
Jaejoong, một thời gian anh phải tự mình đấu tranh để tìm quên Yoochun, nhưng
rốt cuộc anh vẫn không thể làm được, vậy thì anh có quyền hạn gì để bắt Huyn
Joong quên Yoochun, và ngừng yêu cậu ấy.
Bản thân anh cũng không làm được,
nhiều lần dùng thủ đoạn lạnh nhạt, cũng chỉ làm cho trái tim anh đau đớn quằn
quại khi chứng kiến Yoochun đau khổ, tổn thương.
Nước mắt cùng uý khuất của cậu
hầu hết đều xuất phát từ anh mà ra. Cho đến bây giờ, nhìn Yoochun sinh bệnh mà
bất lực không biết làm cách nào để giành lấy cậu từ cái chết, Yunho là người
hiểu hơn ai hết nỗi đau ấy là như thế nào, nhiều lúc nó khiến trái tim của anh
nổ tung, thần kinh của anh như tê liệt, vậy thì anh có tư cách gì để nói Huyn
Joong phải quên đi.
Có lẽ bây giờ anh đang phải chịu
sự trừng phạt cho những gì anh đã gây ra trong quá khứ, nhưng thà chính anh
sinh bệnh, chứ để anh phải chứng kiến Yoochun mỗi ngày bị bệnh tật hành hạ như
thế này, thì điều đó còn hơn cả cái chết.
Ông trời đã trả cho anh một cái giá
quá đắt, để anh được chết đi một cách thanh thản có lẽ sẽ tốt hơn là để anh
phải sống mà chứng kiến người anh yêu thương đang từng ngày cận kề cái chết, mà
cảm nhận được bản thân vô dụng như thế nào, bất lực như thế nào, điều đó quả
thực còn độc ác hơn gấp vạn lần tất cả tội ác của người đời này góp lại.
Nếu
Yoochun có mệnh hệ gì, anh có thể sống được ư? Anh không thể, thực sự không
thể, mà cho dù có sống được cũng chỉ là một cái xác vô hồn.
Yunho đau thương,
nhắm chặt đôi mắt, nơi ngực trái của anh, đau buốt đến kinh người.