Teddy_W
------------
Yunho tỉnh lại sau khi được bác
sĩ tiêm thuốc điều dưỡng thần kinh, các bạn đều đứng vây xung quanh anh.
Yunho
khó nhọc mở mắt, mọi người vui mừng quá đỗi.
Shindong hỏi Yunho có nhận ra ai
không, chỉ từng người, từng người.
Yunho đều gật đầu tất thảy.
Cuối cùng lại
không thấy Yoochun đâu, Yunho hoảng hốt nhìn quanh. Donghae hiểu, liền nói:
_ Yoochun ra ngoài có việc rồi.
Yunho liền thở một hơi nhẹ nhõm,
nhưng trong lòng anh cảm giác nhói lên, anh đang trong tình trạng như thế này
mà Yoochun lại không ở bên cạnh anh hay sao, có lẽ Yoochun thật sự không thể bỏ
qua cho anh được rồi, trong tâm Yunho mang nhiều cảm xúc hỗn độn, ấm ức cùng
đau thương, vốn dĩ người mà anh mong muốn thấy mặt đầu tiên là Yoochun, vậy
mà….
Bạn bè của anh nhìn nhau, ánh mắt
ái ngại và lo lắng khôn nguôi.
Hai ngày tiếp theo trôi qua, Yunho
đã có thể ngồi dậy và đi lại bình thường, vẫn không thấy Yoochun lui tới thăm
dù chỉ một lần, Yunho càng cảm thấy tức tối. Bây giờ, mọi sự dịu dàng của anh
cũng không còn nữa, thay vào đó là sự lãnh đạm đến đáng sợ, các bạn vào thăm
anh đều không muốn gặp mặt, nhất định không nói chuyện với ai, dù tất cả cố
gắng an ủi anh như thế nào cũng không ổn, đành lui về.
Sáng hôm sau, Yunho bất ngờ xin
xuất viện, anh nhất định phải gặp Yoochun hỏi cho ra nhẽ, tại sao lúc anh thập
tử nhất sinh như vậy mà cậu lại có thể tỉnh bơ như không.
Bạn bè Yunho không ai nghĩ rằng
anh sẽ trở lại khách sạn sớm như vậy. Nhìn thấy Yunho đùng đùng trở về, khiến
tất cả kinh ngạc đến không nói ra tiếng.
Yunho mở sầm cánh cửa phòng bước
vào trong, lục soát khắp nơi, lớn tiếng gọi:
_ Yoochun, Park Yoochun, cậu đang
ở đâu, ra ngay cho tôi.
_ Park Yoochun
Gọi năm lần bảy lượt nhưng vẫn
chẳng có ai trả lời.
Yunho gần như phát điên, khi
Siwon cùng Ryewook chạy vào, anh không còn bình tĩnh được, lớn tiếng gào lên:
_
PARK YOOCHUN!!!!!!!!
_ Yunho cậu đang làm gì thế hả?
_ Tôi phải tìm Yoochun.
_ Cậu tìm Yoochun để làm gì?
_ Còn làm gì ư, tôi phải hỏi bằng
được, tại sao cậu ta lại không đến, cho dù có oán giận thế nào, thì lúc tôi nằm
bệnh viện chí ít cậu ta cũng nên vào một lần chứ.
_ Yoochun có việc nên không thể
vào được mà.
_ Việc gì, rốt cuộc là việc gì,
tại sao không thể?
_ Yunho bình tĩnh lại đi, cậu như
thế này không được đâu.
_ Bỏ tôi ra tôi phải đi tìm
Yoochun để hỏi cậu ta, bỏ ra.
Donghae lúc đó cũng chạy vào,
thấy vậy vội vã giữ chặt Yunho. Càng thế Yunho càng vùng vẫy mạnh hơn:
_ Park Yoochun, cậu đang ở đâu,
ra đây cho tôi, tại sao, tại sao lúc tôi sắp chết như thế cậu lại biến đi đâu,
chí ít cậu cũng vào với tôi một lần chứ? Tại sao cậu có thể đối xử với tôi như
vậy Park Yoochun?
_ Đừng Yunho hyung, đừng mà.
_ Park Yoochun, ra đây, cậu đang
trốn ở đâu hả?
Bất ngờ, Bốpppppp, một bàn tay
dán mạnh vào mặt Yunho, khiến anh ngã vật ra sàn, Shindong thật sự không còn
cách nào khác, chỉ mong có thể giúp Yunho bình tĩnh lại.
_ Yunho cậu hãy bình tĩnh lại đi,
cậu như thế này làm sao được chứ?
Yunho gần như mơ hồ, lặng lẽ đến
gần sofa, ngồi sụp xuống, thật ra trong giây phút cận kề cái chết, anh chỉ một
mực nhớ đến Yoochun, hình ảnh của cậu đã hiện lên trong tận cùng nỗi sợ hãi đó,
và đã phần nào giúp anh mạnh mẽ hơn, nỗi khát vọng sống của anh trỗi dậy mãnh
liệt, chỉ cần được nhìn thấy cậu, chỉ cần một lần được nhìn thấy cậu, anh có
chết cũng an lòng.
Vậy mà bây giờ Yoochun lại không đoái hoài đến nỗi đau của
anh, khiến cho sự tổn thương của anh đã lên đến đỉnh điểm. Yunho gần như vô hồn
ngồi đó.
Ryewook đến trước Yunho, ngồi thấp
xuống đối diện anh:
_ Cậu muốn biết Yoochun đang ở
đâu sao? Cậu…. đã về lầm chỗ rồi.
Yunho sững lại, ngẩng lên nhìn
Ryewook:
_ Sao chứ? Về lầm chỗ là sao?
_ Không phải nơi này, Yunho à,
Yoochun không có ở đây.
_ Thế thì cậu ấy đang ở đâu? Ở
đâu chứ?
_ Thôi được, đã đến lúc bọn tớ
phải nói cho cậu biết, bọn tớ định rằng để cho tình trạng của Yoochun ổn định mới
nói lại với cậu, nhưng xem ra bọn tớ phải đưa cậu đi thôi.
_ Đi đâu?
_ Đến chỗ của Yoochun. – Donghae
lên tiếng.
Tất cả đưa Yunho quay lại bệnh
viện, dẫn anh đến một căn phòng, thấy Sungmin đã túc trực ở đó từ lúc nào, Yunho
hoảng hốt nhĩn quanh, Siwon thở dài:
_ Yoochun đang ở trong đó, hyung
vào đi.
Yunho gần như không còn biết gì
nữa, hối hả mở cánh cửa lao vào trong, anh gần như há hốc miệng, nhìn Yoochun
đang nằm trên giường bệnh, hô hấp không được bình thường đến nỗi phải hỗ trợ
bằng mặt nạ dưỡng khí, sắc mặt ảm đạm nhợt nhạt. Yunho chân tay không còn vững
nữa, vấp váp mãi mới đến gần Yoochun được, hai mắt vẫn không ngừng sững sốt:
_ Chuyện gì thế này, tại sao
Yoochun lại ở đây?
Donghae đành đem toàn bộ sự tình
xảy ra ngày hôm ấy kể lại cho Yunho nghe, sau khi cứu được Yunho ra ngoài thì
Yoochun cũng bất tỉnh theo, và cơ thể đã suy nhược đến tận ngày nay, cho đến
bây giờ vẫn chưa thể hạ sốt.
Yunho đau nhói lên sau khi hiểu ra được mọi chuyện,
anh thương tâm nắm lấy tay Yoochun, miệng không ngừng gọi tên cậu, giọng như
nhoà đi trong nước mắt, cùng cảm giác nghẹn đắng nơi lồng ngực khiến âm thanh
càng bi thương.
Nỗi đau như lớn dần lên, cùng nỗi
ray rứt và hối hận vì đã hiểu lầm Yoochun khiến anh đau thương gấp bội, cứ thế
nắm thật chặt bàn tay lạnh lẽo của cậu, nhất quyết không buông.
_ Yoochun, anh đã đến rồi, em hãy
tỉnh lại đi. Có nghe anh nói không, Yoochun, xin em, hãy tỉnh lại.
Đưa tay chạm lấy gương mặt của
cậu, Yunho khóc lớn, anh chỉ còn biết gọi tên Yoochun không ngừng khiến mọi
người xung quanh cũng không cầm được nước mắt.
_ Yoochunnie, xin lỗi em…. xin
lỗi…. Anh sai rồi…. Yoochun,… Yoochun….
---------------------------------------
Yunho ngồi lặng lẽ nơi dãy ghế
trước cửa phòng bệnh nhân nặng, ánh mắt như phiêu diêu nơi nào, anh đã ngồi như
thế nhiều giờ liền, ai đi qua cũng như người xa lạ, đối với họ mà lảng tránh,
từ chối không muốn tiếp chuyện cùng ai.
Lee Teuk đã đến bệnh viện từ rất
lâu, xem dáng vẻ của Yunho hiểu rõ anh tâm đang rối nên cũng chỉ đứng từ xa mà
trông chừng. Nhìn Jaejoong, Lee Teuk không muốn đối diện, chỉ nói nói gì đó với
bà HyeIn, thỉnh thoảng đảo mắt nhìn Yunho một lần, anh cũng rất lo lắng, cho cả
Yunho mà cho cả Yoochun.
Cách hai tiếng lại có bác sĩ vào
xem xét tình trạng của cậu, thấy họ Yunho lại đứng bật dậy, mặc dù thế nhưng
bác sĩ vẫn kiên định không cho anh vào trong khiến Yunho không phút nào được
ngồi yên. Ánh mắt cứ thấp thỏm nhìn qua cửa kính, lo lắng khôn nguôi. Jaejoong
thấy vậy liền bảo anh hãy gắng giữ bình tĩnh, đừng quá lo lắng mà liên luỵ bản
thân. Yunho như có như không cứ xem như Jaejoong chưa từng đứng đó, mà mải miết
nhìn vào phòng bệnh của Yoochun.
Có đôi khi Yunho vẫn mong mỏi,
ước gì tuyết đầu mùa năm nay sẽ rơi sớm hơn, để Yoochun có thể ngắm lấy những
hạt tuyết đầu tiên rơi xuống, đúng như ước nguyện của cậu, đến lúc ấy nếu ông
trời không thể cho cậu thêm thời gian, thì với Yoochun hẳn cũng là một kỳ tích.
Yunho nhìn xung quanh mình, mọi thứ đều lặng ngắt, như chính tâm hồn anh, mỗi
lúc một đông cứng lại, thà rằng máu ngừng chảy, tim ngừng đập, trí não không
còn hoạt động, có lẽ sẽ không cảm giác được gì, và hiển nhiên sẽ không cảm nhận
được nỗi đau là thế nào, mùa đông cũng sẽ không còn thấy lạnh lẽo nữa. Yunho đã
nghĩ như vậy, cuộc sống của anh nếu không có Yoochun, thà rằng tất cả đều chìm
đắm trong màn đêm cùng cái giá lạnh của băng đá có lẽ sẽ tốt hơn gấp vạn lần.
Jaejoong nhẹ nhàng nắm lấy bờ vai
anh, hàm ý động viên, Yunho chỉ cười, thật sự không nghĩ rằng anh có ý thức
được cảm xúc của bản thân lúc ấy, chỉ biết là có thể cười vẫn còn hơn oà khóc.
Yoochun rất sợ phải nhìn Yunho khóc, cậu rất sợ nước mắt của anh, mười lần nhìn
thấy anh khóc là Yoochun cũng đều khóc theo, nên cuối cùng Yunho lại phải quay
sang dỗ dành cậu, vì thế Yunho luôn tự nhủ với lòng mình, sẽ không bao giờ
khóc, chỉ vì muốn bảo vệ nước mắt của Yoochun.
Trưa hôm sau, Yoochun đã phục hồi
ý thức, được các bác sĩ cho phép đưa trở lại phòng bệnh, Yunho lúc ấy mới được
sống lại.
Nắm lấy tay Yoochun, bàn tay lạnh
lẽo, bệnh tật đã khiến cho cơ thể cậu dường như hanh khô và mong manh hơn,
nhưng Yunho không màng đến điều đó nữa, với anh, chỉ cần được ở bên cậu như
thế, được cảm nhận hơi thở của cậu, như vậy đã hạnh phúc.
Buổi chiều hôm ấy, những bông
tuyết đầu mùa cuối cùng cũng đã xuất hiện, Yunho mở tung màn cửa, nhìn những
bông tuyết lất phất bên ngoài, liền nhẹ mỉm cười, Yunho không thích tuyết,
nhưng Yoochun lại rất yêu tuyết, cho nên với Yunho mà nói, được thấy tuyết rơi
vẫn mang đến một tia hy vọng trong anh dù rất mỏng manh. Quay sang nhìn Yoochun
vẫn đang thiêm thiếp ngủ, Yunho tiến lại gần giường của cậu, yêu thương chạm
vào gò má:
_ Yoochunie, em thấy không, cuối
cùng tuyết cũng đã rơi rồi đấy. Khi nhìn những hạt tuyết đầu tiên rơi xuống, anh chỉ ao ước một điều, chúng ta sẽ lại như ngày xưa, được cùng ngắm tuyết bên nhau. Yoochun, hãy giúp ước nguyện ấy của anh, vẹn toàn em nhé!
Liền nhẹ hôn lên mý mắt của Yoochun,
nụ hôn nhẹ nhàng nhưng thật sâu, như để nhắn gửi trọn vẹn yêu thương cùng nhung
nhớ những ngày qua đến cậu, mãi mãi không muốn rời xa.
Một nhân dáng lặng lẽ đứng bên
ngoài, mặc chiếc áo măng tô che kín nửa mặt, trên đầu phủ chiếc nón len che kín
cả mái tóc. Con người lạ mặt ấy đã đứng ngoài cửa từ lúc nào, trông chừng như
không có biến cố xảy ra, lại nhẹ nhàng nhàng nhìn vào khung kính trong suốt, sau
đó kéo vành nón, cuối cùng im lặng quay lưng bước đi.
Một người đàn ông mặc áo vest
sang trọng, vội bước xuống xe mở cửa, người thanh niên đó leo lên, người đàn
ông kia cũng nhanh chóng đóng cánh cửa lại, yên vị ở ghế tài. Giọng nói trầm ấm
vang lên:
_ Vẫn chưa có tin tức gì sao?
_ Vâng ạ, Tổng giám đốc Jung vẫn
cho người ráo riết tìm kiếm, chúng tôi cũng đã lần mò theo manh mối vừa được
cung cấp, hy vọng sẽ sớm có hồi âm.
_ Có chắc chắn là ruột thịt?
_ Chắc chắn ạ, là chị gái cùng
cha khác mẹ với cậu ấy, chắc chắc là quan hệ huyết thống, xin thiếu gia đừng
lo.
_ Cậu ấy không biết về người chị
gái này, Yunho đã nói với cậu ấy chưa?
_ Có vẻ như Tổng giám đốc Jung
muốn tìm được cô ấy trước đã, hiện tại chỉ có anh ấy cùng với Thư ký là hiểu rõ
sự việc nhất.
_ Thế à, thôi được tôi hiểu rồi,
anh hãy nhanh chóng tìm bằng được giúp tôi.
_ Vâng. Thiếu gia cứ tin ở tôi.
Người thanh niên liền nhẹ kéo kính
cửa xe xuống, tuyết bên ngoài bay vào trong, vươn lên cổ áo, anh ta nhìn về
phía bệnh viện với đôi mắt u buồn xa xăm:
_ Mong rằng Jung Yunho sẽ sớm tìm
được cô gái ấy. Chỉ sợ thời gian sẽ không thể đáp ứng nguyện vọng của con người.
_ Thiếu gia…
_ Không sao đâu, tôi vẫn ổn mà.
Khẽ kéo lại cổ áo lên cao hơn,
gương mặt trầm tư, ánh mắt chơi vơi vô định, như thể cả cơ thể ấy trở nên trong
suốt và bất động, người thanh niên im lặng không nói thêm một lời nào, tâm tư
của anh đang rối bời suy nghĩ: “Cuộc sống này có quá bất công với Yoochun hay
không, có quá tàn nhẫn hay không? Bản thân chỉ mong muốn được nhìn em mỉm cười,
được nhìn em hạnh phúc, nhưng cho đến bao giờ ước nguyện đó mới trở thành hiện
thực? Yoochun a, em nhất định phải kiên nhẫn chờ đợi, vô luận thời gian bao lâu
chăng nữa, cũng không được đầu hàng. Hãy cho anh một cơ hội được làm điều gì đó
cho em, chỉ cần… cho anh một cơ hội, Yoochun, anh sẽ không bao giờ để bản thân
phải hối tiếc một lần nữa”.
Nhắm nghiền đôi mắt, nụ cười rạng
rỡ ấy liền ẩn hiện trong tâm thức của anh, nụ cười trong sáng, thánh thiện của
Yoochun mà anh hằng nhung nhớ.
Chiếc xe rồ máy chạy vút đi.
.
.
.
.
Trong âm thanh vang vọng lại,
tiếng nói của cậu bé đang ngồi xuống đối diện với anh trai lớn tuổi hơn mình:
_ Hyung, anh làm sao vậy?
_ Hyung, anh không thể nói chuyện
a?
_ Hyung, anh đừng buồn, em sẽ kết
bạn với anh, anh sẽ không cảm thấy cô đơn đâu.
_ Hyung, anh không nói chuyện
được, thế thì hãy viết lên đất đi, em đọc giỏi lắm, em sẽ trả lời anh.
.
.
.
Tiếng nói cứ xa dần xa dần, hoà
trong tiếng cười trong trẻo của cậu bé ấy, dù người anh lớn kia vẫn không hề
lên tiếng, nhưng cậu bé vẫn không dừng lại, liền kéo anh ấy chạy vào một quãng
đồng hoa rộng mênh mông. Tiếng cười cứ thế hoà với gió, mát lành, ấm áp xen lẫn
ngọt ngào.
Người thanh niên ấy liền nhẹ mở
mắt, ký ức đó vẫn sống mãi trong anh chưa bao giờ phai mờ. Chỉ tiếc rằng, khi
anh quay trở về Hàn Quốc, thì cậu bé năm xưa ấy cũng đã trao trái tim của mình
cho một người khác, trong ký ức mờ nhạt của cậu cũng chỉ là hình ảnh ngày anh
còn thơ bé, vĩnh viễn cho đến tận bây giờ, chưa một lần anh có thể nói cho cậu
biết anh là ai. Dù anh đã có thể đường hoàng giới thiệu tên của mình cho cậu,
nhưng điều đó cũng chẳng thể giúp cậu hồi tưởng lại ký ức đã qua, bởi thời điểm
đó, trong trí nhớ của cậu anh mãi mãi là Pucacchino, một cậu bé gỗ bị mắc bệnh trầm
cảm, xa rời với thế nhân.
.
.
.
_ Xin chào, rất hân hạnh được làm quen, tôi là Yoo Ah In, đại diện của
Tập đoàn Muyndae.
_ Chào anh, tôi là Park Yoochun, đại diện của tập đoàn JA, rất hân hạnh
được đón tiếp đại diện phía Muyndae.
Bắt lấy bàn tay của cậu, bắt lấy cả khoảng trời mơ ước mà anh đã cất
giữ trong trái tim từ thời thơ ấu, Ah In nhẹ mỉm cười, yêu thương sâu sắc đong
đầy trong ánh mắt, dù biết rằng con người đối diện vĩnh viễn không bao giờ có
thể biết được anh là ai, thì trong sâu thẳm tâm hồn Ah In vẫn là niềm hạnh phúc
“Yoochun, anh đã trở về.”
.
.
.
_ Yoochun ah, anh nhớ em, nhớ em.
.
.
.
Trên mặt kính xe, cái tên Yoochun
áp lạnh hơi tuyết, lạnh lẽo, cô đơn.