Yoochun
ngồi yên một lúc lâu. Đã quá buổi trưa nhưng thật tình không muốn ngủ, muốn đợi
Yunho trở lại. Anh đến phòng bác Kang cũng khá lâu rồi mãi không thấy bóng
dáng. Bà HyeIn mang chăn ấm đến đắp phủ lên hai chân cậu. Yoochun quay lại nhìn
bà mỉm cười:
“Yunho
vẫn chưa về ạ?” – Yoochun chỉnh chỉnh mép chăn rồi thuận tình hỏi.
“Cậu
chủ đang ở phòng bác sĩ, chắc cũng sắp về rồi.” – Bà HyeIn mỉm cười hiền hậu.
Yoochun
cũng không nói gì thêm, chỉ cúi cúi xuống mân mê mấy hoa văn trên chăn. Tuy
nhiên mỗi khi có việc bối rối cậu mới có thái độ như vậy. Yoochun tuy bề ngoài
luôn tỏ ra mình rất tự tin và kiên cường, nhưng thực tâm cậu lại vô cùng yếu đuối
và dễ bị tổn thương. Chưa bao giờ cậu cảm thấy thực sự an tâm về cuộc sống của
mình nếu như không có Yunho bên cạnh. Tuổi thơ của Yoochun chẳng yên bình như
bao đứa trẻ khác, nó khiến cậu trở nên lệch lạc trong cách sống và suy nghĩ của
bản thân. Chỉ là bình thường phải cố tỏ ta mình mạnh mẽ để mà vượt qua. Nhưng mỗi
khi không có Yunho, Yoochun lại vô thức trở về bản chất thật của mình, luôn cảm
thấy bất an với mọi điều xung quanh, và không có đủ tự tin để quyết định mọi việc
theo lý trí của mình. Và biểu hiện thường nhất của cậu chính là mân mê một vật
gì đó ở trên tay, hoặc ngồi bần thần ngắm nhìn ngoài cửa sổ.
Bà
HyeIn cũng không nói gì nhiều, biết cậu đang có tâm trạng cũng không tiện cắt
ngang, chỉ bước lại gần bàn nước rót một cốc nước ấm mang đến cho Yoochun.
“Cháu
không khát ạ.” – Yoochun tuy cầm ly nước nhưng lên tiếng muốn từ chối.
“Cháu
nên uống một chút nước, không nên nhịn khát quá lâu.”
Yoochun
nghe vậy cũng thuận tình hớp một ngụm. Có tiếng xì xầm ở bên ngoài, Yoochun lắng
nghe, rồi lại nhìn bà HyeIn:
“Có
tiếng gì bên ngoài thế ạ?”
“À,
đó chắc là tiếng của Kim và Han đấy mà. Cháu đừng bận tâm làm gì. Uống hết nước
đi, ngoan.”
Điều
bà HyeIn không muốn nói thật ra, bên ngoài là cả một toáng vệ sĩ hơn chục người,
nói thật chắc Yoochun sẽ phát hoảng mất. Từ lúc biết được thông tin của Dragon
đến nay, Lee Teuk đã phái rất nhiều vệ sĩ đứng canh ở bên ngoài phòng của
Yoochun theo lệnh của Yunho. Những người này đều là vệ sĩ thật sự thân tín của
Yunho, chỉ có điều có cả những người Yoochun chưa từng được biết mặt. Đó là những
vệ sĩ ngày trước Yunho đã bí mật cho đi theo bảo vệ cậu, nếu để Yoochun biết mặt
thì sẽ lộ hết tông tích, và chắc chắn cậu sẽ không chấp nhận bị sống trong sự kìm
kẹp như thế. Nhưng nếu không làm vậy, để Yoochun ở bên ngoài một mình thì Yunho
làm sao có thể yên tâm, cứ cho theo canh chừng như vậy, nhất cử nhất động của cậu
đều được thông báo tường tận mới khiến anh an lòng.
Hiện
giờ tình hình nguy cấp quá, chỉ có thể dựa vào trực giác và sự trung thành của
những người vệ sĩ thân tín này mới có thể giúp anh bớt đi một phần nào lo âu về
an toàn của Yoochun. Chỉ có điều tuyệt đối không được để Yoochun biết được sự
thật đó.
Yoochun
uống xong cốc nước thì Yunho cũng vừa trở lại. Thấy anh mở cửa bước vào cậu mới
thực sự yên tâm thở phảo. Yunho tươi cười tiến đến gần Yoochun, mang cốc nước
trên tay cậu đặt lên bàn.
“Yoochunie.”
– Hôn lên trán. – “Em đợi anh có lâu không?”
Yoochun
vờ dỗi, khẽ bĩu môi gật đầu. Nhìn cậu vậy thực sự rất đáng yêu, Yunho kiềm chế
không được lại đặt lên gò má Yoochun một nụ hôn nữa.
“Thỏ
ngốc, anh chỉ là đến phòng bác sĩ thôi mà cũng ngồi chờ sao? Chờ không được lại
còn dỗi à?”
Yoochun
mím môi không nói, chỉ lắc đầu.
Yunho
cười lên thật tươi. Rồi trên tay ôm choàng lấy vai Yoochun nằm gọn trong ngực
mình.
“Yoochun
em đoán xem, anh đem đến cho em bất ngờ gì nào?”
Yoochun
lắc đầu.
“Không
đoán ra à?”
Lại
lắc đầu.
“Thật
không đoán ra?” – Yunho muốn trêu đùa cậu lâu hơn.
“Không,
không đoán ra.” – Yoochun lần này thì đã dỗi thật sự. Ai biểu anh chàng kia bỏ
cậu ở đây một mình đi thật lâu, trở về lại toàn hỏi đố cậu những chuyện không
thể nào biết được. Jung Yunho anh chẳng lẽ không hiểu cậu rất là ngốc trong khoảng
đoán số mà.
“Là
dỗi… Là dỗi đúng không?” – Yunho cố ý làm tới, kê thật sát mắt mình vào gò má cậu.
“Em
không biết mà, anh đừng trêu em.” – Yoochun bắt đầu hậm hực ra mặt.
“Hahahah….
Xem ra Yoochun của anh là dỗi thật rồi. Bé con chúa dỗi hờn đã trở lại.”
Biết
Yunho là cố ý trêu tức mình, Yoochun tấm tức đánh vào ngực anh:
“Đáng
ghét, đáng ghét, biết người ta không giỏi chơi đoán mà cứ trêu. Em ghét anh,
ghét anh mà.”
Yunho
vừa cười nứt nẻ, vừa mang tay cố gắng giữ lại tay Yoochun, nắm trọn trong bàn
tay mình. Sau đó hướng ánh mắt nhìn sát vào mắt cậu, cười tươi:
“Được
rồi, anh không trêu em nữa là được mà. Anh thật sự có tin vui cho em đấy.”
“Là
gì thế?” – Yoochun nhìn anh, hai mắt tròn xoe tò mò.
“Yoochun
à, đảm bảo em nghe được tin này sẽ bất ngờ lắm a.” – Nói xong ghé sát vào tai cậu
thì thầm. – “Bác Kang đã đồng ý cho em được điều trị ở nhà.”
“Cái
gì?” – Yoochun ngạc nhiên cực độ. – “Anh vừa nói gì chứ?”
“Anh
nói là, bác Kang đã đồng ý cho em về nhà điều trị.” – Yunho khẳng định.
“Thật
không? Anh nói thật không?” – Yoochun dường như không dám tin vào những gì mình
nghe thấy.
“Thật,
đó là sự thật. Anh nói dối em để làm gì nào?”
“Ôi
Yunho. Em không thể tin được.” – Yoochun vui mừng tột độ, choàng tay ôm siết lấy
Yunho, thét lên sung sướng. – “Em hạnh phúc quá, thật sự rất hạnh phúc.”
“Em
vui đến như thế sao? Anh đã nói rồi, chắc chắn điều này sẽ khiến em rất bất ngờ
và vui mừng mà.” – Yunho ôm ghì lấy Yoochun vào ngực, khẽ nói bên tai cậu.
“Em
vui, em vui lắm, rất vui a.” – Yoochun quá xúc động đến bật khóc, cả trong mơ cậu
cũng không dám tin điều đó là sự thật.
“Được
rồi, chỉ cần em hạnh phúc là anh vui rồi.” – Yunho nhắm mắt hôn lên mang tai của
Yoochun, nhìn biểu tình của cậu như vậy anh cũng bớt đi phần nào lo lắng. Với
anh chỉ cần như thế là đù, mọi chuyện về sau cứ để sau hãy tính.
“Tại
sao cháu lại đề nghị như vậy?” – Bác Kang kéo kính xuống, chăm chú nhìn Yunho.
“Điều
đó rất khó ạ?” – Anh đã gần khẩn thiết đối lại.
“Cháu
cũng biết là… - Bác Kang khẽ thở dài. – Tình trạng sức khỏe của Yoochun bây giờ
không được ổn. Nếu như ở nhà điều kiện trị bệnh sẽ không hiệu quả, giả như bệnh
tái phát mà không được sơ cứu kịp thời sẽ rất nguy hiểm. Cái này cháu không phải
là không biết.”
“Nhưng
mà bây giờ, ở bệnh viện này không thể đảm bảo an toàn cho Yoochun. Cháu rất lo,
kẻ thù của cháu cuối cùng cũng đã trở lại, cháu không biết lúc nào hắn sẽ xuất
hiện, nếu như thế Yoochun sẽ càng gặp nguy hiểm.”
“Ta
biết, ta có nghe Huyn Joong nói. – Bác Kang trầm ngâm. – Thôi thì thế này,
chúng ta hãy lắp một số hệ thống sơ cứu cơ bản ở nhà. Hàng tuần sẽ có lịch hóa
trị, cháu nhất định phải đưa Yoochun đến đúng kì hẹn. Như thế mới có thể đảm bảo
cho Yoochun điều trị tại nhà được.”
“Cháu
biết, bác cứ lắp đặt những thiết bị cần thiết. Còn lịch hóa trị cháu đều nắm rất
rõ, nhất định sẽ đưa Yoochun đến đúng thời gian quy định. Cháu chỉ mong bác chấp
nhận thỉnh cầu của cháu. Thời gian đã quá gấp rồi, nếu không làm ngay sợ tên xấu
xa sẽ ra tay trước.” – Yunho thành khẩn nắm tay bác Kang, tha thiết thỉnh nguyện.
Bác
Kang chăm chú nhìn anh, sau cùng thật sự không còn cách nào khác đành phải gật
đầu ưng thuận. Thực sự ông cũng rất lo lắng cho tình trạng của Yoochun, bệnh của
cậu không hề có tiến triển khả quan, chỉ sợ đi lại thế này lại càng ngày một nặng
hơn. Nhưng bây giờ đứng trước tình thế này, thật sự cũng không biết nên giải
quyết ra sao, đành chấp nhận yêu cầu của Yunho.
Yunho
nhắm nghiền mắt siết chặt lấy Yoochun trong vòng tay. Đây là điều bất khả dĩ
anh phải làm, đứng trước sự sống mong manh của cậu anh thật sự không có cách gì
cưỡng cầu. Chỉ thầm cầu mong cho giây phút anh có thể tóm gọn tên Dragon đáng
chết đó đến càng nhanh càng tốt, chỉ có như vậy Yoochun của anh mới được an
toàn.
Yoochun
quá vui mừng vì sự kiện bất ngờ này nên vô tình không nhận ra được biểu cảm của
Yunho và cái ôm siết mạnh của anh. Cậu bây giờ đang thật sự ở trên mây, chưa
bao giờ dám nghĩ điều này có thể thành hiện thực. Từ lúc đón năm mới trở lại nhập
viện điều trị đến nay, trầm kha đến mức không hiểu cậu còn có thể có được ngày
trở về căn nhà của mình, căn nhà đã chất chứa bao nhiêu kỉ niệm của cậu với
Yunho hay không nữa? Cậu chỉ sợ, mình không thể qua khỏi được trước khi được
nhìn lại cánh cửa vào nhà anh, nhìn lại căn phòng ấm áp đã có biết bao dư âm hạnh
phúc còn đọng lại. Giờ thì ước mong đó của cậu đã được thực hiện rồi.
Yunho
không nỡ cắt ngang niềm hạnh phúc của Yoochun. Nhìn cậu vì sung sướng được trở
về nhà mà thoáng chốc có thể bỏ lại sau lưng những vướng bận bao lâu nay, anh
cũng tạm yên tâm phần nào. Dù biết rằng điều đó không thể kéo dài, bởi đau
thương là thứ vương vật tàn nhẫn khốc liệt nhất, luôn đeo bám cuộc đời của hai
người họ.
Mường
tượng lại những ngày đã qua, có phải cũng là cảm xúc này. Ngày anh yêu cầu
Yoochun rời khỏi nhà mình, cũng giống thế này, chính là một chuỗi cảm xúc hỗn độn.
Anh đã cầu mong Yoochun có thể hiểu cho tấm lòng của mình thật sự tha thiết muốn
bảo vệ cậu thoát khỏi nanh vuốt của Dragon. Nhưng dường như đáp lại anh là ánh
mắt vô hồn thổn thức của Yoochun, hẳn nhiên cậu không bao giờ có thể hiểu được
những gì anh đã trải qua, hoặc có thể vì những lời anh nói với cậu quá mức tàn
nhẫn đến nỗi không còn cảm giác được những biến động đang diễn ra xung quanh
mình, càng không thể hiểu được trái tim của Yunho đang thắt lại từng cơn.
Yoochun thời điểm đó dễ dàng chấp nhận yêu cầu của Yunho, thậm chí cả đến một
câu hỏi “Tại sao?” cũng chưa từng thốt ra. Cứ lặng lẽ dọn dẹp hành lý bình thản
rời đi, mặc cho nước mắt đã làm mặt cậu lạnh buốt bởi gió và sương mù. Yunho
nhìn căn phòng trống trơn, chỉ còn lại những đồ vật chổng chơ, đến một hơi ấm của
Yoochun cũng không còn, sạch trơn như vừa được gột rửa bằng một cơn mưa rào ồ ạt.
Yunho thổn thức, thẩn thờ ngồi xuống chiếc giường của cậu, hơi ấm còn đọng lại
đâu đây, thoáng chốc lạnh lẽo. Yunho tự hứa với lòng mình rằng, cái ngày anh có
thể phanh thây tên Dragon khốn kiếp ấy thì cũng chính ngày đó, anh bằng mọi giá
sẽ mang Yoochun trở về, trở về với căn phòng của cậu, vị trí của cậu.
Nhưng
suy nghĩ đó không được thành hiện thực, khi tên Dragon ranh mãnh kia vốn đã
khám phá ra vị trí của Yoochun trong trái tim của Yunho, phát hiện ra được chỗ
hiểm đích thực của anh là ở người thanh niên mang tên Park Yoochun kia, thì dường
như Yunho không kiên nhẫn thêm được. Anh lại phạm phải một sai lầm mà thực tâm
cho đến bây giờ vẫn ngàn lần hối hận, tự chính anh đã xác định với Dragon rằng,
Yoochun mới là người anh yêu chí mạng. Yunho không thể chấp nhận và càng không
có đủ lý trí sáng suốt để suy nghĩ, mặc cho Lee Teuk ra sức can ngăn, anh, bằng
tất cả sự lo lắng tột cùng đã vội vã lao đến khu nhà trọ của Yoochun quyết tâm
đưa được cậu trở về, phải để Yoochun bên cạnh anh mới thực sự an lòng. Và điều
đó đã dẫn đến những hậu quả không thể lường trước được về sau.
Kim
Jaejoong, nếu như sự thể này không có bàn tay của cậu nhúng vào, Yoochun chắc hẳn
sẽ không phải gặp những bất trắc đó, không phải sao? Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại,
lỗi vẫn là ở Jung Yunho, anh lẽ ra không nên lợi dụng Jaejoong, không nên tự đẩy
cậu ta vào nguy hiểm, không nên làm tổn thương tình cảm của cậu ta, không nên
cho cậu ta hy vọng. Đưa cậu ta lên tận mây để rồi cuối cùng đạp đổ xuống tận
cùng địa ngục. Là lỗi của anh có thể trách được ai. Đáng sợ là Jaejoong không
muốn nhắm vào anh cho mục đích trả thù của mình mà cứ nhằm vào một Yoochun vô tội
đã vì anh phải chịu không ít tổn thương, ấm ức và đau khổ.
Yunho
có thể trách được ai khi anh chính là kẻ đã đẩy hai con người ấy, một người
mình yêu thương hơn cả sinh mệnh, còn một người cũng đã từng là tri kỉ phải rơi
vào cái vòng xoáy luẩn quẩn đó, để rồi cuối cùng nhìn lại cả hai chỉ toàn thấy đau
thương và tội lỗi.
Nhưng
không phải Yoochun của anh đáng thương hơn sao? Là anh đã lựa chọn cậu, dụng mọi
cách ép buộc cậu là của mình. Để rồi sau đó không đủ niềm tin vào tình yêu của
cậu, một lần nữa lại mang đến cho Yoochun quá nhiều những tổn thương. Lại còn
ngang nhiên phản bội lại tình cảm của Yoochun, ngang nhiên xô đẩy cuộc đời của
cậu để thỏa cơn oán hận chất chứa trong lòng. Anh là gì mà có thể oán trách
Yoochun, đẩy cậu vào bóng tối, rồi lại mang cậu ra ánh sáng để trêu đùa, giễu cợt,
chà đạp và hành hạ. Anh là gì mà có thể buông những lời làm tan nát trái tim của
cậu. Xem cậu như món hàng đặt dưới thân mặc sức mà dằn vặt. Xét cho cùng anh
chưa từng mang đến cho cậu hạnh phúc thật sự. Nụ cười anh có thể dành cho cậu
dường như quá ít ỏi so với nước mắt cậu đã rơi vì anh. Yoochun của anh chẳng có
tội gì trong suốt cái vòng tình ái này. Chính anh đã là người tạo tội nghiệp, lại
bắt cậu hứng chịu tất cả.
So
với Yoochun bất hạnh ấy, Jaejoong vẫn còn được anh bao dung bằng tất cả sự dịu
dàng vốn chỉ có thế dành cho người anh yêu, nay tất cả đều dành hết cho cậu ta.
Cho dù là thật lòng hay không, thì Jaejoong vẫn hạnh phúc hơn rất nhiều. Yunho
đã từng vì cậu ta mà thản nhiên từ bỏ Yoochun. Thậm chí kể cả lúc cậu cần đến
anh nhất thì Yunho vẫn bình thản đến mức tàn nhẫn xem như Yoochun không hề tồn
tại. Dù rằng thực tâm anh điều đó còn hơn dùng dao đâm thủng vào trái tim mình từng
nhát. Biết đâu thời điểm đó trong cơ thể cằn cỗi này vốn đã không tồn tại máu,
linh hồn cũng không, chỉ có thể xác. À có thể, bởi vì thế cho nên anh mới có thể
biến thành con ác quỷ độc ác, tàn nhẫn đến mức độ ấy.
Nhìn
Yoochun ở bên Huyn Joong, trái tim này của Yunho thực sự tê liệt, vì thế anh
quyết không thể để nỗi đau bộc lộ ra bên ngoài. Càng ngoan cường mà che đậy đi
nội tâm đầy thương tổn, thì càng biến tham vọng làm cho cái kẻ đã khiến anh bị đau,
kẻ mà anh đã thực tâm yêu thương và đem hết trái tim mình trao cho nhưng vẫn thẳng
thừng phản bội anh, muốn làm cho kẻ đó phải gục ngã dưới chân mình. Đúng vậy,
chính là con người nhẫn tâm mang một vẻ mặt thiên thần tên là Park Yoochun kia.
Lại càng muốn làm cho gã đó - con người đã cướp đi trái tim của anh một cách trắng
trợn phải chết một cái chết thê thảm nhất, phải làm cho hắn ta máu chảy đến khô
cạn. Kim Huyn Joong, anh đã thề là sẽ khiến cho hắn ta sống không bằng chết. Và
hiển nhiên sự trả thù khủng khiếp nhất đó chính là bắt buộc Park Yoochun phải
chứng kiến tất cả, phải thấy được hậu quả của việc dám phản bội anh. Để xem khi
cậu ta nhìn thấy Kim Huyn Joong chết dần chết mòn như vậy thì cảm giác sẽ như
thế nào.
Nhưng
mà…
Yoochun
lại nhìn anh….
Bằng
một ánh mắt rất lạ…
Yunho
đến tận bây giờ vẫn nhớ rất rõ ánh mắt mà Yoochun đã nhìn anh, mỗi khi anh nói
những lời lăng mạ cậu. Yoochun không phản ứng, chỉ im lặng nhìn. Yunho cảm thấy
trái tim mình đập đến điên loạn, khó thở đến mức tưởng chết đi được. Ánh mắt của
Yoochun đã khiến anh tê liệt hết tâm não, không đủ sức mình để chống chế. Thật
sự lúc đó anh chỉ có thể nghĩ nếu có thể sẽ dẹp bỏ hết cao ngạo và tự trọng mà
lao đến ôm chặt lấy cậu trong vòng tay. Cảm thấy giống như Yoochun thật sự rất
cần sự che chở của anh, thật sự chỉ có thể là anh mới có thể làm cho cậu an
lòng mà nương tựa. Bằng không, Yoochun sẽ lại sống giống như một cái bóng lẩn
quất như trước đây.
Thời
điểm đó, Yoochun thường chẳng nói một lời, chỉ im lặng đối diện với Yunho. Càng
không khóc, khóc lóc trước Yunho trong những lúc mâu thuẫn căng thẳng là điều đại
kỵ với Yoochun. Cậu không dễ rơi nước mắt, càng không dễ bộc lộ nội tâm. Chỉ có
điều ánh mắt của cậu đã làm đảo lộn tất cả. Nó giống như một sự khát khao yêu
thương lại bị kìm nén đến tột bậc. Yunho là người duy nhất cảm nhận được nỗi
lòng đó của Yoochun.
Thà
cậu gào khóc, thà cậu vùng vẫy, hay cầu xin hoặc chửi mắng, nguyền rủa thì có lẽ
Yunho đã không đau như thế. Sự im lặng trong ánh mắt tha thiết mà cậu dành cho
anh mới làm cho Yunho đau đến chết.
Từ
khi bị ốm, Yoochun dường như không đủ sức để che đậy nữa. Cuối cùng từng mảnh bị
bóc trần trước Yunho. Yêu thương và phẫn hận cứ mỗi lúc đều bộc lộ rất rõ ràng.
Yoochun đều nói không oán trách, nhưng làm sao không ưu oán. Cậu cũng chỉ là một
con người. Bị đối xử tệ bạc tức nhiên sẽ phẫn hận, chỉ có điều vì tình yêu nên
muốn bao dung để có thể thấu hiểu được đối phương. Yunho cảm nhận điều đó rất
rõ. Mỗi khi ốm nặng, tâm trí rơi vào hoảng loạn Yoochun đều bộc lộ nỗi đau và sự
oán giận của mình với cả anh, Huyn Joong và Jaejoong, còn với cả ba anh và mẹ cậu,
những con người đã làm cho cậu rơi nước mắt quá nhiều, làm cho trái tim của cậu
hằn sâu những vết thương quá lớn. Đặc biệt là Yunho, chắc hẳn cũng chính là người
cậu yêu hơn sinh mệnh mà cũng căm hận hơn bất cứ ai. Tình yêu đó làm Yoochun
rơi vào mâu thuẫn, không thể oán trách anh, chỉ có thể sống và cố gắng tha thứ
vì cậu yêu anh, đơn giản như vậy. Một khi đã yêu sẽ chấp nhận luôn cả những khiếm
khuyết của người mình yêu. Nhưng tha thứ thật sự là vô cùng khó. Lúc tỉnh táo Yoochun
đều vui vẻ, bởi thật tâm không muốn Yunho lo lắng, nhưng mà những lúc bệnh trở
nặng, từng lời nói trong vô thức của cậu lại một lần nữa khắc lại những tội lỗi
của Yunho trải dài suốt cả quãng đời thanh xuân của họ. Yunho làm sao có thể
quên, càng không cho mình tư cách để tự tha thứ cho bản thân mình. Yoochun thật
lòng không cố ý, vì tình trạng sức khỏe nên thậm chí cậu cũng không ý thức được
mình đã nói cái gì, đã làm gì. Nhưng chẳng phải những điều đó càng bộc lộ hết nội
tâm của Yoochun đó sao? Sự oán hận bị kìm nén, cả đau thương chất chồng bấy
lâu, cứ từ từ thể hiện ra tất cả.
Mặc
dù Yunho cố gắng bằng tất cả tấm chân tình của mình muốn bù đắp cho Yoochun,
nhưng làm sao bằng ấy thời gian, bằng ấy khổ đau, tủi nhục và nước mắt mà có thể
nói tha thứ là tha thứ một cách dễ dàng. Yunho hiểu điều đó là bất khả dĩ,
Yoochun của anh cũng chỉ là một con người, không thể bắt cậu có thể dễ dàng chấp
nhận bỏ qua cho một kẻ tội nghiệt nặng nề như anh.
Yoochun
trở nên háo hức tột cùng chỉ vì sắp được về nhà. Cậu cố gắng thu xếp nhanh nhất
có thể tất cả đồ dùng của mình vào giỏ xách, cũng thay luôn quần áo, rồi ngồi
im trên giường đợi Yunho trở lại. Yunho thu xếp xong mọi thủ tục xuất viện, dự
định ngày mai sẽ đưa Yoochun trở về. Thế nhưng vừa trở về phòng lại một trận ngạc
nhiên nữa ập đến. Nhìn Yoochun ngoan ngoãn trong bộ quần áo ấm, trên cổ còn quấn
hai lớp khăn là điều không thể có ở cậu, đang ngồi yên lặng trên giường. Từ đầu
đến cuối cậu sửa soạn cho mình trắng muốt như một con Thỏ bông, trông đáng yêu
đến mức khó tả. Nghe tiếng mở cửa đôi mắt đã sáng rỡ lên tràn đầy hạnh phúc.
Yunho nhìn sững lấy Yoochun, chiếc nón len màu trắng ngày trước anh đã mua tặng
cậu khi hai người đến Paris che đi hết vầng trán, nhưng chẳng che đi được đôi mắt
của cậu đang vô cùng phấn khích.
“Em
làm gì thế này?” – Yunho cố gắng nuốt trọn tham muốn hôn lên gương mặt đáng yêu
của Yoochun, cất tiếng hỏi cậu.
“Về
nhà.” – Yoochun trả lời, giọng nói tuy thỏ thẻ nhưng lại nhanh gọn và rất dứt
khoác, đậm bản chất Park Yoochun.
“Ngay
bây giờ sao?”
Yoochun
không đáp lại, chỉ gật đầu lia lịa, đôi mắt lại như đang van nài.
Yunho
khẽ cười một cái rồi quỳ xuống bên cạnh giường, vén lại những sợi tóc mai còn lộ
ra bên ngoài vành nón, nhẹ nói:
“Yoochun
thích được về nhà đến mức độ đó sao?”
“Vâng,
em muốn về mà. Rất muốn.”
Lân
lê xuống bàn tay của Yoochun, nắm trọn trong lòng bàn tay của mình. Cảm nhận
trên bàn tay đó chợt lạnh lẽo đến mức thương tâm:
“Yoochun
à, anh đã hẹn với bác Kang rồi. Ngày mai chúng ta sẽ cùng về em nhé?”
“Sao
lại thế ạ?” – Yoochun chuyển sắc mặt lo lắng, sợ Yunho đã đổi ý.
“Không,
không” – Yunho trấn an. – “Ý anh là, ngày mai buổi sớm anh sẽ đưa em về, hôm
này còn vài xét nghiệm em phải hoàn thành. Sợ về nhà sẽ tối mất, trời cũng đang
có bão, không tốt cho sức khỏe của em.”
“Không,
em muốn về, muốn về mà.” – Giọng Yoochun trở nên khàn đi. – “Hôm nay không được
sao anh, ngay bây giờ a?”
Yoochun
nắm lấy tay Yunho dùng dằng, hai mắt cậu hoe đỏ. Yunho nhìn thực tâm rất xót,
làm sao có thể giải thích với cậu tất cả được.
“Anh
đã hứa sẽ đưa em về là sẽ không thất hứa đâu. Yoochun yên tâm nhé.”
Yoochun
lắc đầu. Làm sao cậu có thể thay đổi được, thực tâm cậu chính là mong mỏi điều này,
làm sao có thể thay đổi như thể. Yoochun thực sự muốn trở về hơn bất cứ lúc nào.
Cậu muốn được trở lại căn phòng của mình, trở lại nơi đã gắn liền cuộc đời của
cậu với rất nhiều những hồi ức và kỷ niệm về Yunho. Trở về bên cánh cửa sổ nơi
anh đã cầu hôn cậu, trở về bên gốc cây cổ thụ nơi cậu đã bộc lộ hết tình yêu
mình đã dành cho anh. Yoochun tha thiết muốn trở về nơi đó, vậy mà bây giờ bảo
cậu phải chịu đựng thêm một ngày nữa làm sao có thể được.
“Không,
em muốn về nhà. Yunho, hôm nay không được sao? Vì sao hôm nay lại không thể?”
Yunho
vội vã ôm chặt Yoochun vào lòng, sợ cậu lại bật khóc nức nở lên. Nhẹ đưa tay
xoa bờ vai của Yoochun, hôn lên mang tai của cậu. Nghe thấy tiếng tấm tức của cậu
vùi sâu vào hõm vai của mình, Yunho biết mình không thể từ chối thêm. Nhìn xung
quanh đã thấy Yoochun mất bao công sức chuẩn bị, càng hiểu rõ cậu thực tâm tha
thiết muốn trở về căn nhà của mình biết bao. Yunho khẽ thì thầm:
“Được
rồi Yoochun à. Sẽ như ý nguyện của em. Ngoan nào, anh sẽ đưa em về, trở về ngôi
nhà của chúng ta em nhé.”
Yoochun
khẽ gật đầu. Cuối cùng ý nguyện của cậu cũng đã thành hiện thực.
Yunho
đưa tay giữ lấy gương mặt của Yoochun, ngón tay lân lê lau đi dòng lệ vươn trên
gò má cậu. Ánh mắt âu yếm nhìn Yoochun, càng tha thiết hơn trước thỉnh cầu của
cậu.
“Ngoan,
không khóc nữa. Bằng không anh sẽ không cho em về nữa đâu.” – Yunho dỗ dành,
tuy có chút trêu ghẹo Yoochun, nhưng có thể thấy được anh thực lòng cảm thấy ấm
áp khi tận mắt chứng kiến Yoochun tha thiết muốn trở về ngôi nhà của họ.
Yoochun
ngoan ngoãn, đưa tay lau vội nước mắt. Tiếng sụt sịt còn vươn lại trong hơi thở
cũng cố kìm nén lại. Điều Yoochun mong mỏi nhất cuối cùng đã thành hiện thực,
làm sao có thể để cho một việc cỏn con này bị phá hỏng đi.
Yunho
đóng nhanh cốp xe lại sau khi đã sắp hành lý vào trong. Chìu ý Yoochun, anh tự
mình lái xe lấy, trước đó đã yêu cầu các cận vệ trở về trước. Yoochun muốn ở
bên cạnh Yunho, không muốn bị quấy rầy bởi nhiều ánh mắt, từ trước tới nay cậu
rất tối kị với vệ sĩ. Bản tính ôn hòa nên Yoochun đều đối xử thân thiện với họ,
nhưng bảo có vài người cứ kè kè theo trông chừng như thế Yoochun đều rất khó chịu,
bước một bước hai đã lẻn đi mất tiêu. Yunho muốn phái vệ sĩ theo trông chừng cầu
đều phải thay người liên tục, bằng không để Yoochun mà biết mặt thì tiếng trước
tiếng sau đã mất dấu cậu rồi. Vì hiểu thế nên Yunho không để Yoochun cảm thấy bị
tù túng, yêu cầu mọi người trở về trước, tự anh lái xe đưa Yoochun trở về.
Yunho hiểu ngay viễn cảnh tương lai từ lúc rời bệnh viện, anh chắc chắn sẽ phải
đáp ứng mọi yêu cầu của Yoochun mà không có cách nào đối kháng. Thôi, cứ xem
như đó là số phận, biết làm sao.
Bác
Kang cũng đã phái vài y sĩ trực thay phiên nhau tại nhà Yunho. Vì yêu cầu của
Yunho như vậy bác cũng thật tình không tiện từ chối, nhưng sức khỏe của Yoochun
vốn không cho phép việc đi lại nhiều, nên phải sắp xếp người túc trực ở bên
chăm sóc cho cậu. Những người đó Yunho đều biết mặt nên có thể yên tâm được.
Yunho
thắt dây an toàn cho Yoochun, chỉnh sửa lại áo ấm cho cậu. Trời vẫn còn lạnh, lại
còn bão, thật không yên tâm lắm khi đưa Yoochun về trong tình trạng này. Nhưng
lòng Yoochun đã quyết, trời đất còn không dời chuyển được huống chi là anh.
Yoochun với với tay đến chỗ CD trên đầu xe, Yunho kéo tay cậu lại rồi lấy trong
hộc ra vài chiếc CD anh luôn để sẵn trong xe đưa cho cậu.
“Nghe
bài Bolero nhé.” – Yoochun chăm chú đọc list nhạc. Và dĩ nhiên sẽ dừng lại tại
bài hát mà cậu thích nhất. Không cần nói ra Yunho cũng đoán ngay bài nào. Tất
thảy mọi thứ Yoochun thích Yunho đều biết rất rõ, nhưng anh cũng không có nhiều
thắc mắc. Đơn giản là vì Yoochun thích, với Yunho chỉ cần như thế thôi. Trong
xe của anh, kể cả văn phòng hay ở nhà, mọi thứ đều là vì sở thích của Yoochun
mà hình thành, hình như xung quanh đó đều không tồn tại bất cứ điều gì thuộc về
Yunho. Anh chỉ đơn giản thích ngắm nhìn vẻ mãn nguyện của Yoochun. Nhưng bất cứ
ai chạm vào thế giới riêng tư ấy của Yunho chắc chắn anh sẽ không dễ dàng bỏ
qua, kể cả đó là Jaejoong. Anh không thích ai săm soi quá nhiều vào đời tư của
mình, nên khi Jaejoong hỏi anh vì sao trên xe chỉ toàn nhạc buồn thế, nhóm DBSK
có bao nhiêu bản nhạc vui nhộn vậy sao chỉ toàn nghe mấy bản nhạc buồn bã vậy.
Những lần đối diện với câu hỏi đó của Jaejoong Yunho đều im lặng. Jaejoong vì
thế cũng im lặng, biết rằng nếu hỏi câu thứ hai Yunho sẽ nổi giận ngay. Với
Yunho, chỉ cần Yoochun thích thì anh tất thảy đều đáp ứng.
Điệu
nhạc du dương của bài Bolero vang lên trong không gian yên tĩnh. Yoochun thích
thế, cậu luôn muốn nghe nhạc trong không gian trầm tư như vậy, muốn cảm nhận hết
từng câu chữ, từng ý lời và âm nhạc, dường như như thế Yoochun mới hiểu hết ý
nghĩa thật sự của bài hát đó. Hiện tại cũng vậy, một khi cậu đã nghe nhạc thì
không muốn ai phá ngang bầu không khí yên tĩnh này, trừ phi Yoochun đích thân
làm việc đó. Yunho cũng có lần hỏi cậu thích nghe nhạc cổ điển hay không,
Yoochun gật đầu không ngớt. Vì vậy đi đâu Yunho cũng mang về rất nhiều đĩa nhạc
cổ điển nhưng Yoochun lại không nghe một đĩa nào. Yunho thắc mắc vì sao những
đĩa nhạc cổ điển mà anh mua về đều còn mới tinh như chưa từng đụng đến, thậm
chí bao bì nhãn mác còn nguyên vẹn. Yunho hỏi Yoochun thích bài gì anh sẽ đi tầm
cho cậu, nhưng Yoochun lại im lặng. Sau cùng nắm tay Yunho khẽ nói: “Em không
thích nghe đĩa, anh đàn nghe hay hơn rất nhiều.” Yunho bấy giờ mới vỡ lẽ ra, từ
đó về sau anh không mua đĩa nhạc cổ điển cho Yoochun, thay vào đó anh đã học thật
nhiều bản nhạc để đàn cho cậu nghe. Yoochun nhìn anh đàn bằng đôi mắt ngập tràn
hạnh phúc, với Yunho chẳng có gì thay thế được điều đó. Nhưng có một bí mật
không ai biết, đó chính là Yunho chưa từng đàn cho ai khác nghe ngoài Yoochun.
Ngoài Yoochun ra anh chưa từng đáp ứng nguyện vọng đó của ai, có thể nói đó là
một sự ích kỉ nhưng Yunho mặc kệ, tiếng đàn của anh chỉ vang lên vì Yoochun mà
thôi.
Yunho
nắm nhẹ bày tay của Yoochun, cảm nhận hơi lạnh nơi bàn tay ấy khiến anh có chút
hoảng hốt.
“Yoochun
em lạnh a?” – Lần đầu tiên Yunho phá lệ, nhưng vì tâm lo lắng khiến anh bật nói
thành tiếng.
Yoochun
quay lại, nhìn bàn tay mình được nắm gọn trong tay Yunho rồi mỉm cười lắc đầu.
“Không
ạ, em không lạnh đâu. Anh đừng lo.”
Yunho
dừng xe lại bên đường, rồi nhoài người ra phía sau xe lấy lên một chiếc chăn ấm,
đắp choàng qua nửa người của Yoochun. Yoochun nhìn vậy nhưng cũng không đối
kháng. Bình thường như vậy Yoochun sẽ tỏ ý chống đối ngay, nhưng nay thật lòng
không muốn làm Yunho lo lắng thêm nữa, cộng với việc mang niềm vui sắp được trở
về nhà làm lấn át hết lý trí nên Yoochun cứ để Yunho tùy ý quyết định. Yunho
mang chăn đắp lên người Yoochun rồi chỉnh cả máy điều hòa lên cao một chút, cốt
yếu giữ ấm cho thân thể cậu.
“Yoochun
không lạnh nữa chứ?” – Xoa xoa tay hai bên gò má của Yoochun.
Yoochun
vẫn lắc đầu, cậu chẳng thấy lạnh, vì đơn giản bao lâu nay cơ thể cậu vẫn lạnh
như thế mà. Chỉ là Yunho lo lắng quá rồi làm lớn chuyện lên thôi.
Yunho
đưa tay sờ trán Yoochun, không thấy sốt, nhưng không hiểu sao cơ thể của
Yoochun lại lạnh đến thế khiến anh không khỏi bận tâm. Nhưng lần này, Yoochun lại
chủ động nắm lấy bàn tay anh, khiến Yunho ngạc nhiên nhìn cậu:
“Nắm
tay hyung thế này sẽ ấm hơn.”
Yunho
mỉm cười, sau đó nắm chặt tay Yoochun nhét vào túi áo của mình, rồi tiếp tục khởi
động xe rời đi. Trong hồi ức vẫn nhớ về lần đầu tiên khi Yoochun nói thích anh,
tay cậu cũng níu chặt lấy tay anh như vậy, đã từng nói rằng không bao giờ muốn
buông tay anh. Yunho cũng vậy, anh đã từng hứa với lòng mình rằng một khi đã nắm
chặt bàn tay Yoochun cũng sẽ không bao giờ từ bỏ. Chỉ đáng tiếc, năm dài tháng
rộng, bao biến cố đã xảy ra, vì thế cho nên trong suy nghĩ của họ đều tồn tại rất
nhiều những hối tiếc.
“Hyung.”
– Yoochun khẽ gọi.
Yunho
không quay lại, nhưng cũng đáp lời.
“Uhm
Yoochun, em nói đi.”
“Khi
về nhà, anh nhớ đàn cho em nhé. Em muốn được nghe tiếng đàn của anh.”
Yunho
quay lại nhìn Yoochun, ánh mắt trìu mến:
“Được
rồi, Yoochunie. Khi về anh nhất định sẽ đàn cho em nghe. Em muốn nghe bài gì
nào?”
“Serenade.”
“Được.”
– Yunho mỉm cười, lại xoa xoa gương mặt của Yoochun.
“Em
đã rất muốn… được nghe anh đàn… từ rất lâu rồi.” – Yoochun khẽ nói, ánh mắt hơi
cúi xuống. Từ ngày cậu rời khỏi nhà Yunho cho đến nay chưa từng được nghe anh
đàn. Thỉnh thoảng Yoochun lại nhớ đến tiếng đàn của Yunho, nhớ đến da diết khắc
khoải nên lại tìm đến những cửa tiệm CD nghe lại những bản nhạc năm nào, đáng
tiếc cậu không tìm lại được chút dư âm nào có thể đem lại cho cậu cảm giác ấm
áp như khi ở bên Yunho. Yoochun tiếc nuối rất nhiều, cậu muốn mở máy điện thoại
gọi đến cho Yunho chỉ thỉnh cầu anh hãy đàn cho cậu nghe một khúc bài Serenade
hay bất cứ một bản nhạc cổ điển nào cũng được chỉ cần là tiếng đàn của anh, nhưng
mà cậu đã không can đảm làm điều đó.
Yunho
thấu hiểu được nỗi niềm đang dâng trào trong Yoochun, muốn cắt ngang suy nghĩ
bi lụy đó của cậu liền lên tiếng:
“Sau
này, mỗi ngày anh đều đàn cho em nghe, chịu không?”
Yoochun
ngước lên nhìn anh, ánh mắt long lanh khẽ gật đầu.
Với
Yoochun mà nói, hạnh phúc thường rất giản đơn. Chỉ cần có Yunho là đủ. Được ở
bên anh, nhìn thấy anh, được nghe giọng nói của anh mỗi ngày, và được nghe tiếng
đàn của anh trong không gian tĩnh lặng. Đối với Yoochun hạnh phúc chỉ có thế.
Không cần phải thề non hẹn biển, không cần phải đánh dấu vị trí của mình bên cạnh
anh, chỉ cần cậu luôn được nhìn thấy Yunho mỗi ngày đã là một hạnh phúc quá lớn
với cậu.
“Yun
a, cảm ơn anh nhiều lắm.”
“Vì
sao em lại cảm ơn anh? Đừng thế, anh chưa làm được gì cho em mà.”
“Không…
anh đã làm rất nhiều cho em. Vì anh không biết đó thôi.”
“Yoochun
à, em lại trêu anh đúng không?”
Yoochun
lắc đầu, nói tiếp, giọng trở nên dứt khoác, rành mạch:
“Bởi
vì… anh đã cho em… được nhìn thấy anh mỗi ngày.”
“Yoochun.”
– Yunho ngạc nhiên quay lại nhìn cậu.
“Được
nhìn thấy anh mỗi ngày, em đã mãn nguyện lắm rồi. Được nhìn thấy Jung Yunho mỗi
ngày, chính là hạnh phúc của Park Yoochun.”
Yunho
quay lại nhìn cậu, im lặng không nói nên lời. Rồi khẽ đưa tay chạm vào bờ mi của
Yoochun mỉm cười nhẹ nhàng, sau đó tiếp tục lái xe. Trong tâm thức của anh, mọi
cảm xúc lại đảo lộn.
Yoochun
chưa bao giờ thú nhận nhiều với anh như vậy, trước giờ cậu vẫn luôn giữ thái độ
im lặng trước mọi việc làm của Yunho. Dường như bây giờ cảm nhận được mình
không còn nhiều thời gian nên cứ muốn một lần bộc lộ hết tất cả với anh. Mọi cảm
xúc vui buồn lẫn lộn, hạnh phúc và đau thương cứ thế đan xen nhịp nhàng khác
nào một tấm lưới đặt quánh đan dày trong thâm tâm của cậu. Yoochun cố gắng bộc
lộ hết suy nghĩ của mình, cậu luôn mang theo tâm trạng biết đâu ngày mai cậu
không còn cơ hội để tỏ bày tình cảm của mình với Yunho. Yoochun rất sợ mọi thứ
sẽ trở nên quá muộn màng trước khi cậu kịp nói lời yêu anh. Yoochun không muốn
bỏ lỡ cơ hội đó một lần nữa.
Yunho
cố gắng nén lại mọi cảm xúc ưu thương đè nặng trái tim mình. Anh hoàn toàn hiểu
được vì sao Yoochun lại nói như thế. Niềm hạnh phúc khi được nghe Yoochun tỏ
bày tình cảm chưa bao lâu thì một cảm giác khác lại đan xen vào, chính là nỗi sợ
hãi bất an khiến anh không khỏi ngạt thở. Cố gắng gạt bỏ hết suy nghĩ đó ra khỏi
đầu, chỉ mong cho những cảm xúc yêu thương vốn bị kìm nén bao lâu được mặc sức
tung hứng, nhưng đáng tiếc thực tế không thể như anh mong muốn, cảm giác đau
thương đó càng lan tỏa, càng khiến anh căm phẫn chính thế giới này, chính bản
thân mình. Yunho hiện tại ngập chìm trong mớ cảm xúc hỗn độn ấy.
Yoochun
nắm tay anh một lần nữa:
“Hyung,
anh đừng mệt mỏi như vậy. Hiện tại em đều cảm thấy rất hạnh phúc, là thật đấy.
Em muốn được nhìn thấy anh hạnh phúc. Em biết Yunho sẽ không bao giờ từ chối
em. Vì vậy anh hãy vì em, vì Yoochun mà gạt bỏ hết những bận tâm ấy đi, được
không? Em chỉ muốn nhìn Yunho hạnh phúc khi ở bên em thôi. Yunho đã từng hứa, sẽ
luôn hạnh phúc ở bên Yoochun mà, đúng không?”
Yunho
không nói, chỉ nắm tay của Yoochun thật chặt và gật đầu mạnh mẽ. Bên kính chiếu
hậu là dòng lệ ướt nhòe khóe mi. Kéo Yoochun sát lại gần để đầu cậu tựa vào vai
mình, cũng là che đi sự thật anh đang khóc. Yoochun khẽ nói tiếp:
“Yun
a, em yêu anh.”
“Anh
cũng vậy.” – Nhẹ hôn lên vầng trán của Yoochun. – “Anh yêu em, rất yêu.”
Yoochun
mang gương mặt bình thản, khẽ nhắm mắt, rồi từ đâu giấc mộng đã chìm đắm trong
hạnh phúc miên man.